Thật ra Kiều Mạch biết, không trách Kiều Cảnh Diệc không nhận ra cô, dù sao bây giờ trông cô hoàn toàn khác trước rồi.
Chỉ là phận làm mẹ, khó tránh khỏi vẫn thấy hơi buồn.
Vốn dĩ cô nghĩ nếu Kiều Cảnh Diệc không tin, cô sẽ kể vài chuyện xấu hổ đặc biệt của cậu để chứng minh, không ngờ sau khi cô cho cậu biết thân phận, Kiều Cảnh Diệc lại cho rằng cô đang mắng mình.
Đây là tận đáy lòng không tin mẹ ruột có thể biến trẻ lại.
Không tin đã đành.
Nghe xem những lời cậu ta nói này!
May lúc cô hai mươi tuổi khỏe mạnh không có bệnh gì, nếu không chắc chắn bị cậu ta chọc tức đến chảy máu não mất!
Hồi nhỏ Kiều Cảnh Diệc không nghe lời, lúc ấy cô còn trẻ, tính tình cũng nóng nảy, khó chịu là động tay động chân, có thể nói Kiều Cảnh Diệc lớn lên là nhờ cô tẫn lớn đấy.
Sau này cậu hiểu chuyện hơn, cô liền ít động tay đánh đòn đi nhiều.
Đến khi cậu ra mắt và trở thành ngôi sao lớn nhà nhà đều biết, làm việc không kể ngày đêm, cô xót lòng còn không kịp, nói gì đến chuyện đánh đòn.
Cho nên Kiều Mạch thật sự đã rất lâu rồi không tẫn Kiều Cảnh Diệc một trận.
Ban đầu tính cho một cái tát, rốt cuộc vẫn không nỡ, thế là đổi sang nhéo.
Trớ trêu là Kiều Cảnh Diệc từ nhỏ luyện võ, cả người cơ bắp cứng như đá, muốn nhéo cho đau cũng không dễ. Thế là Kiều Mạch quyết đoán đổi mục tiêu, chuẩn bị vặn tai anh ấy.
Kiều Cảnh Diệc làm sao có thể để cô toại nguyện?
Vừa nãy cậu do dự nên mới bị cô nhéo được.
Phải nói là, cô gái mặc váy xanh này quả thực gan lớn mật thật, thật sự nghĩ rằng cậu sẽ không động tay động chân với cô sao?!
Kiều Cảnh Diệc cười lạnh, cảm thấy cũng chẳng cần nể mặt Tống Chấp Giang, mẹ cậu mà biết thì muốn đánh lúc nào là đánh lúc ấy.
Lần này cậu nhất định phải xả cơn giận này mới được.
Cậu muốn dạy cô một bài học, đừng tưởng ỷ mình là phụ nữ mà muốn làm gì thì làm.
Trừ Kiều Mạch ra, đời này cậu chưa từng chiều chuộng cô gái nào khác.
Thấy cậu né tránh, Kiều Mạch càng giận, không khống chế được bản thân, lại một lần thi triển chiêu “Sư Tử Hống” độc quyền nhà họ Kiều:
“Kiều Cảnh Diệc! Con nghe cho kỹ đây! Ta là mẹ con, Kiều Mạch!”
Chiếc xe dường như cũng rung lên hai cái.
Tống Chấp Giang kịp thời vặn mở một chai nước khoáng đưa cho cô. Kiều Mạch nhận lấy, vừa uống nước hạ hỏa, vừa chú ý phản ứng của Kiều Cảnh Diệc.
Cậu mà dám nói bậy nói bạ nữa, cô sẽ đánh nổ đầu chó cậu ra!
Chỉ thấy vẻ mặt Kiều Cảnh Diệc trở nên cực kỳ thâm sâu khó lường.
Một lát sau, cậu như suy tư điều gì, nheo mắt lại, trước nhìn Kiều Mạch một cái, rồi lại nhìn Tống Chấp Giang một cái, sau đó im lặng.
Tống Chấp Giang nhẹ nhõm thở phào, lần này Cảnh Diệc cho dù không tin cũng nên nửa tin nửa ngờ, ít nhất cũng sẽ không chọc giận Kiều Mạch nữa.
Anh cân nhắc lời lẽ, đang chuẩn bị mở miệng, thì nghe Kiều Cảnh Diệc khịt mũi cười: “Làm loạn một hồi, hóa ra là chờ tôi ở đây.”
Trong lòng Tống Chấp Giang dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Nói đi, mẹ tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê cô?” Kiều Cảnh Diệc đánh giá cô gái nhỏ, cười như không cười nhếch khóe miệng, ánh mắt đã không còn vẻ tức giận lúc nãy. “Diễn xuất khá đấy, tiếng gầm vừa nãy diễn thật sự rất giống mẹ tôi.”
Cậu đột nhiên mới nhận ra giọng của cô gái nhỏ này dường như cũng hơi giống Kiều Mạch.
“???”
Kiều Mạch suýt nữa phun hết ngụm nước trong miệng ra.
Tống Chấp Giang: “……”
Hai người liếc nhìn nhau.
Thật sự bị pha xử lý này của Kiều Cảnh Diệc làm cho đứng hình, xịt keo mất 5 giây.
“Tam ca, thảo nào lúc nãy anh hỏi tôi còn nhớ bộ dạng mẹ lúc trẻ không, lại còn nói gì mà kỳ tích biến trẻ lại, là đang dọn đường cho đây mà.” Kiều Cảnh Diệc nhìn Tống Chấp Giang, vẻ mặt kiểu tôi đã nhìn thấu hết chiêu trò của hai người rồi.
“Sáng nay mẹ tôi ảo tưởng bà ấy biến trẻ đẹp lại, tôi còn bảo bà ấy đừng nằm mơ, chọc bà ấy giận, nên giờ hai người dựng ra màn này để xem tôi bị lừa phải không? Ở đây có giấu camera đúng không.”
Cậu suy diễn nghe cũng khá là logic đấy chứ.
Kiều Mạch tức đến mức bật cười.
Cô liếc Tống Chấp Giang một cái, ra hiệu anh đừng lên tiếng. Kiều Cảnh Diệc thấy hai người họ đưa mắt ra hiệu, hiển nhiên là sau khi bị cậu ấy vạch trần thì không định diễn nữa.
“Được rồi, mẹ tôi đâu? Có phải bà ấy ở gần đây không?” Cậu mất kiên nhẫn.
Nghĩ tất cả là do Kiều Mạch bày trò, cố tình vừa nãy mình lại không nhìn ra, dù khó chịu đến mấy Kiều Cảnh Diệc cũng chỉ đành nuốt ngược vào bụng.
Ai bảo bà là 'Mẫu hậu' của cậu cơ chứ.
Vài giây sau, Kiều Mạch khẽ mỉm cười, chậm rãi mở lời: “Ôi chà, không lừa được cậu thật đáng tiếc.”
Kiều Cảnh Diệc cạn lời: “Chuyện thái quá như vậy thì ai mà tin được chứ.”
Kiều Mạch mím môi, hiền từ nhìn đứa con trai mù kia, bình tĩnh nói: “Kiều... à không, Dì ấy không có ở đây, giờ chắc đã ra sân bay rồi. Dì ấy không định gặp cậu đâu. Lần nào cậu cũng nói về nhà nhưng cuối cùng có về đâu. Dì ấy cũng muốn cho cậu nếm thử cảm giác chờ mà không được gặp là thế nào.”
Kiều Cảnh Diệc nhíu mày, cậu không mấy tin, nhưng Kiều Mạch mà làm thật thì cậu cũng không ngạc nhiên. Cậu quay đầu hỏi Tống Chấp Giang: “Mẹ tôi thật sự nói vậy sao?”
“……” Tống Chấp Giang liếc Kiều Mạch bằng khóe mắt, im lặng phối hợp gật đầu.
Kiều Cảnh Diệc cả người thấy không ổn. Cậu im lặng hai giây, rồi đưa tay về phía Tống Chấp Giang: “Điện thoại cậu đưa cho tôi, tôi gọi cho bà ấy.”
Kiều Mạch lấy điện thoại ra nhanh chóng bật chế độ máy bay, gật đầu với Tống Chấp Giang.
Lúc này Tống Chấp Giang mới đưa điện thoại cho Kiều Cảnh Diệc.
Kiều Cảnh Diệc không chú ý đến sự tương tác của hai người họ. Cậu nhận điện thoại lập tức gọi cho Kiều Mạch, nghe điện thoại báo thuê bao không liên lạc được, lập tức lẩm bẩm: “Cần gì phải nhẫn tâm thế chứ......”
Một lát sau, Kiều Cảnh Diệc mặt mày đen sì trả lại điện thoại.
“Bà ấy đi du lịch ở đâu? Với ai?”
Cậu hỏi Tống Chấp Giang, nào ngờ người trả lời lại là cô gái nhỏ đằng sau.
“Dì Kiều định đi du lịch khắp cả nước, còn đi với ai thì cậu cũng chẳng biết đâu. Cậu là ngôi sao lớn, quanh năm không về nhà, điện thoại cũng ít gọi, cậu có biết dì ấy có những người bạn này không? Tóm lại là dì ấy đi theo đoàn du lịch cùng một nhóm bạn bè, an toàn lắm, cậu không cần lo.”
Kiều Cảnh Diệc không liên lạc được với mẹ ruột, trong lòng đang bực bội, cố tình cô gái váy xanh kia còn ở đó châm chọc, nhưng những gì cô ấy nói ít nhiều cũng khiến cậu sững người.
Những gì cô ấy nói thật sự... có lý.
“Cô và mẹ tôi quen thân lắm sao?”
Từ trước tới nay chưa từng nghe Kiều Mạch nhắc đến cô gái nhỏ này.
Nghĩ lại thì mỗi lần nhớ gọi điện thoại cho Kiều Mạch, nghe bà ấy luyên thuyên, cậu đều nghe tai này bỏ qua tai kia.
Trong lòng cậu dâng lên sự áy náy, lại thấy vẻ mặt đắc ý của cô gái nhỏ, không hiểu sao thấy “ngứa răng”.
Kiều Mạch: “Quen hơn cậu nhiều, ngày nào tôi cũng ở bên dì ấy, dì ấy nghĩ gì tôi đều biết.”
Giờ phút này dì ấy nghĩ nhất chính là không cần đứa con trai như cậu!
Kiều Cảnh Diệc lại liếc cô ấy một cái, thảo nào bắt chước Kiều Mạch rất giống.
Cậu khô khan 'ừ' một tiếng, sau đó im lặng.
Sao tự dưng lại có ảo giác mẹ ruột mình bị cướp đi nhỉ???
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.
“Chấp Giang, tìm chỗ nào ăn cơm trước đi, tôi đói rồi.”
Kiều Mạch cũng chẳng thèm phản ứng lại cậu nữa, cô thật sự đói bụng, hôm nay mới ăn có hai cái bánh mì nhỏ.
Cô khác với người khác, người ta tức giận sẽ no, cô càng tức lại càng đói.
Tống Chấp Giang hiểu rằng cô đã không định giải thích cho Kiều Cảnh Diệc nữa.
Chỉ đành chờ Cảnh Diệc tự mình nhận ra vậy.
“Về nhà tôi ăn đi, Cảnh Diệc không tiện ra ngoài.” Anh nói.
Kiều Mạch giận thì giận, nhưng sẽ không bỏ qua vấn đề an toàn của Kiều Cảnh Diệc.
Con trai là ngôi sao lớn, làm mẹ đương nhiên sẽ chú ý tin tức về cậu ấy.
Có lần Kiều Cảnh Diệc một mình ra ngoài ăn cơm bị nhận ra, một đám người vây quanh, suýt nữa xảy ra giẫm đạp. Kiều Mạch thấy tin đó sợ chết khiếp, gọi mấy cuộc điện thoại cho cậu nhưng không ai nghe máy, cuối cùng liên lạc được với Hồ Đồng biết cậu không sao mới yên tâm.
Tống Chấp Giang sống trong căn hộ chung cư sang trọng, có khi Kiều Mạch nấu đồ ăn ngon sẽ đặc biệt mang đến. Kiều Cảnh Diệc lại là lần đầu tới đây, suốt đường cậu ấy vẫn luôn im lặng, cho đến khi thấy cô gái váy xanh quen cửa quen nẻo bước vào nhà Tống Chấp Giang, cậu ấy mới nhướng mày.
Đại khái hiểu ra điều gì đó, lúc thay giày, cậu thì thầm hỏi Tống Chấp Giang: “Mẹ tôi mai mối cho hai người à?”
Nghĩ đến mẹ ruột giận đến mức không muốn gặp mình, trong lòng cậu ấy lại càng thấy khó chịu.
“……” Vẻ mặt Tống Chấp Giang đầy vi diệu, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài vỗ vỗ vai cậu ấy, cũng chẳng để ý đến nữa. Anh lấy ra gói bánh quy duy nhất trong nhà đưa Kiều Mạch lót dạ.
Kiều Mạch mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong trống rỗng không có gì.
Kiều Cảnh Diệc vào nhà xong liền nhét mình vào sô pha, lấy điện thoại của Tống Chấp Giang gọi lại cho Kiều Mạch, vẫn tắt máy.
Cậu bực bội vò đầu bứt tóc.
Thật ra cậu không lo lắng lắm về an toàn của Kiều Mạch. Nếu bà ấy không bị trận bệnh nặng kia, cậu còn chưa chắc đã đánh thắng được bà ấy.
Toàn bộ công phu này của cậu đều do Kiều Mạch dạy.
Mặc dù đến bây giờ Kiều Cảnh Diệc vẫn không biết Kiều Mạch học công phu từ đâu, cậu ấy hỏi qua nhiều lần, Kiều Mạch chưa bao giờ nói, chỉ nói với cậu ấy rằng, học võ xong, không được ỷ có công phu mà bắt nạt người khác.
Nếu không bà ấy sẽ đánh gãy chân.
Thế là Kiều Cảnh Diệc cũng không hỏi nữa.
Cơ thể Kiều Mạch bây giờ tuy không bằng trước, nhưng mỗi lần đánh nhau với người khác, tỷ lệ thắng vẫn là một trăm phần trăm.
Vấn đề nằm ở chỗ này, mười lần đánh nhau thì chín lần bà ấy đều giúp người khác.
Mẹ cậu người này đại khái là vì luyện võ mà ra, có chút tính cách hiệp nghĩa, sợ bà ấy trong lúc đi du lịch vì thấy việc nghĩa hăng hái làm mà làm hại bản thân xảy ra chuyện.
Giống như lần cứu người nhảy sông kia.
Đây không phải lần đầu.
Trước đó còn vì thấy việc nghĩa hăng hái làm giúp cảnh sát khống chế kẻ bắt cóc, kết quả bản thân bị thương phải nằm viện, cũng chẳng xem thử cái thân thể bây giờ của bà ấy có chịu nổi sự lăn lộn này không.
Cứ xem mình như người trẻ năm nào mà 'nhảy nhót' lung tung.
Nói cũng vô ích, hoàn toàn không nghe lời.
Tiếng động truyền đến từ phòng bếp. Cậu ấy dựng tai lên nghe, cô gái nhỏ váy xanh rõ ràng đang trách Tam ca không ăn uống tử tế, trong nhà chẳng chuẩn bị rau dưa gì.
Tuy giọng điệu là trách mắng, nhưng lại tràn đầy quan tâm.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn.
Trai tài gái sắc, hình ảnh ấm áp tốt đẹp.
Không biết vì sao, chỉ thấy “chói mắt”, đặc biệt “chói mắt”.
Cậu đứng dậy định đi tới, đi được hai bước lại dừng lại, nghĩ thầm “Mẹ nó mình qua đó làm 'bóng đèn' à”.
Cậu bực bội cực kỳ, hôm nay lẽ ra không nên về.
Lúc này, Kiều Mạch và Tống Chấp Giang đi ra từ phòng bếp. Tống Chấp Giang nói với cậu ấy: “Bọn tôi đi ra ngoài mua đồ ăn đây.”
Kiều Cảnh Diệc theo bản năng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, tiện miệng nói: “Làm thế phiền phức làm gì, gọi cơm hộp chả phải tiện hơn sao.”
Kiều Mạch: “Ăn cơm hộp cái gì, cơm hộp bẩn chết đi được. Những quán cơm hộp kia dùng toàn là dầu cống, môi trường vệ sinh trong bếp kém ch·ết đi được, đồ ăn cũng chẳng rửa đã cho vào nồi, mấy thứ này ăn nhiều toàn là có hại cho sức khỏe……”
Kiều Cảnh Diệc: “……”
Không hổ là thân với Kiều Mạch, giọng điệu y hệt bà ấy.
Kiều Mạch cùng Tống Chấp Giang đi siêu thị ở tiểu khu mua đồ ăn. Trên đường, Tống Chấp Giang nhắc đến Kiều Cảnh Diệc. Kiều Mạch vội xua tay: “Miễn nhắc đến thằng nhóc đó, tin hay không tùy nó đi.”
Tống Chấp Giang bật cười, cũng không nhắc đến nữa.
Kiều Mạch lập tức vui vẻ hẳn lên.
Mua đồ ăn xong ra khỏi siêu thị, Tống Chấp Giang nhận điện thoại, có việc gấp cần đến công ty một chuyến.
Kiều Mạch một mình xách đồ ăn về chung cư.
Trên đường nhớ đến điện thoại của Kiều Cảnh Diệc bị hỏng, cô đặt mua trên mạng một chiếc cùng nhãn hiệu, gấp rút yêu cầu bên bán giao hàng đến.
Nhập mật khẩu, mở cửa, Kiều Mạch trước xách đồ ăn vào bếp cất đi, đi ra thấy Kiều Cảnh Diệc đang cuộn tròn ngủ trên sô pha.
Cô đi vào phòng ngủ của Tống Chấp Giang lấy ra một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Kiều Cảnh Diệc.
Cậu nhóc này về rồi mà cô chưa thể ngắm cho kỹ.
Chỉ biết chọc tức mình.
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Kiều Cảnh Diệc, Kiều Mạch lập tức đau lòng, không nhịn được đưa tay lên sờ sờ đầu cậu ấy.
Giây tiếp theo, Kiều Cảnh Diệc 'mở choàng' mắt, thấy Kiều Mạch, đồng tử cậu ấy co lại, nháy mắt biểu diễn một pha 'lộn ngược ra sau' độ khó cao, rơi xuống phía bên kia sô pha.
“Cô làm gì đấy!!!”
Cái vẻ mặt đó, cứ như thể sự trong trắng của cậu ấy bị cô hủy hoại vậy.
“……” Kiều Mạch nhẹ nhàng hít vào một hơi, đau lòng đều biến mất hết, cô mặt vô cảm cầm lấy cái chăn ra hiệu cho thằng nhóc đó nhìn cho rõ.
À.
Hiểu lầm.
Nhưng cô ấy đưa chăn cho cậu là có ý gì?
Chưa kịp để cậu nói gì, cậu thấy cô nở nụ cười đầy ẩn ý về phía mình:
“Thật ra thì, toàn thân từ trên xuống dưới 'trơn bóng' của cậu tôi đều nhìn qua rồi đấy.”
“???!!!”
Kiều Cảnh Diệc lập tức hồi tưởng xem mình có từng đóng cảnh 'mát mẻ' không.
Đáp án là không có.
Liên tưởng đến hành động cô đưa chăn cho cậu……
Trong lòng Kiều Cảnh Diệc khẽ động.
Cô cố ý nói vậy, chẳng lẽ…… Thật ra là muốn gây sự chú ý của cậu?
“Mông phải của cậu có cái sẹo, đúng không.”
Nói xong, Kiều Mạch chầm chậm đi về phía bếp, để lại Kiều Cảnh Diệc đứng sững tại chỗ, đồng tử giãn ra vì kinh hãi, trong đầu như có vạn con ngựa đang phi nước đại.
Ngay sau đó cậu chợt nhận ra, đây chắc chắn là Kiều Mạch đã nói cho cô ấy biết.
Sao bà ấy cái gì cũng kể cho cô gái này nghe vậy.
Khoan đã……
Ngọa tào! Kiều Mạch rõ ràng là đang nuôi con dâu đây mà!
Hai đứa con trai, một đứa ruột, một đứa 'nuôi'.
Cuối cùng cô gái này dù có thành đôi với ai đi nữa, mẹ tôi vẫn nắm chắc phần thắng rồi.
Kiều Cảnh Diệc phát hiện Tống Chấp Giang không có ở đây, cậu đột nhiên cảm thấy ở chung một chỗ với cô gái nhỏ này cực kỳ nguy hiểm.