Lạc Thư tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn quen thuộc.
Không còn tiếng mõ tụng kinh, không còn tiếng kiệu lắc lư giữa màn sương trắng đục. Thay vào đó là ánh sáng vàng nhạt hắt qua rèm cửa, thơm mùi thảo mộc và len nhẹ mùi xà phòng cao cấp. Trần nhà trang trí tinh xảo. Ga trải giường mềm mại dưới tay. Trên tủ đầu giường là một khối tinh thể phát sáng — đặc trưng của khách sạn trung chuyển, nơi những người sống sót tạm nghỉ giữa các phó bản.
Lạc Thư nằm im một lúc lâu, như thể toàn bộ cơ thể vẫn chưa chấp nhận rằng cậu đã thoát. Bên dưới lớp áo ngủ sạch sẽ là làn da lành lặn không còn vết bầm tím từ dây đỏ, cũng chẳng còn máu chảy từ khóe môi. Nhưng Dấu ấn quỷ vẫn còn đó, lặng lẽ nhấp nháy dưới da, như một con mắt khép hờ.
Cậu chậm rãi rời giường, thay quần áo, mở cửa bước ra ngoài.
Khu vực an toàn của khách sạn như một thị trấn thu nhỏ đài phun nước giữa sân, cây cối xanh tốt, những con đường lát đá sạch sẽ và người chơi đủ kiểu dáng, cấp độ, gương mặt. Một số đang cười đùa, một số gấp gáp trao đổi đồ vật, số còn lại ngồi lặng lẽ bên góc hiên, ánh mắt trống rỗng.
Lạc Thư bước đi không mục đích, tay đút túi, gió nhẹ luồn qua tóc mai. Cậu ngang qua một quán cà phê ngoài trời, nơi một người chơi đang dùng bút lông viết lại manh mối từ phó bản cũ vào sổ tay. Cậu liếc sang, nhận ra cái tên “Tân Nương Bất Tử” được đóng dấu đỏ trên bìa hồ sơ.
Ánh mắt của Diêu Phàm lướt qua cậu,vẻ mặt dừng lại thoáng chốc dường như thấy quỷ — có vẻ nhận ra Lạc Thư, nhưng không nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT