"Anh, đừng chạm vào đuôi của em nữa." Tôi run rẩy nói.
Tôi vốn là một con hồ ly sống trên núi sâu.
Tu luyện ngàn năm, cuối cùng cũng hóa thành hình người.
Vừa xuống núi, tôi đã được Kỳ Lan đưa về nhà, cho tôi sống trong nhung lụa, cơm ngon áo đẹp.
Cho đến mấy ngày trước, khi tôi vừa tròn mười tám tuổi theo cách tính của loài người, anh ấy bỗng nhiên thay đổi.
Anh ấy luôn đè tôi xuống giường, khiến tôi nước mắt lưng tròng.
Tôi: "Anh, em không chịu nổi nữa."
Kỳ Lan: "Ngoan nào, sẽ không sao đâu."
Nguồn: https://toctruyen.net/truyen/vLQDKA3L/tieu-ho-ly-dung-hong-chay-tron