Tác giả: Tịch Lộ , Cáo Nhỏ
Nhân vật chính: Cố Khôi x Phùng Liễu
Văn án:
Phùng Liễu là một cậu bé đặc biệt. Từ khi còn nhỏ, cậu đã phải chịu đựng bệnh tật và sự lạnh nhạt của gia đình. Mọi người trong nhà chỉ coi cậu như một "con ma ốm", chẳng ai quan tâm đến những cơn đau mà cậu phải gánh chịu. Ngày qua ngày, cậu sống trong thế giới tĩnh lặng của mình, tìm niềm an ủi duy nhất từ những giấc mơ về những điều tốt đẹp.
Nhưng có một thứ khiến trái tim cậu rung động, một thứ mà cậu không thể nào dừng lại dù biết rằng nó chỉ là mơ mộng. Cố Khôi, chàng trai đẹp trai, tài giỏi và nổi bật, là một ngôi sao sáng trong trường. Không ai không biết đến hắn, không ai không ngưỡng mộ hắn. Các cô gái, các chàng trai, ai ai cũng muốn được hắn chú ý. Nhưng Phùng Liễu thì khác, cậu không thể ngừng nghĩ về hắn. Mỗi ngày, trong những giờ học buồn tẻ, ánh mắt cậu luôn dõi theo Cố Khôi, một cách lặng lẽ và đầy ngưỡng mộ.
Và rồi, cậu quyết định làm điều mà người khác không dám làm: viết thư tình.
Mỗi tối, khi ánh đèn trong phòng học đã tắt và mọi người đã về nhà, Phùng Liễu ngồi trước bàn học của mình, viết những dòng chữ chân thành, dẫu biết rằng điều đó có thể chẳng bao giờ được đáp lại. Mỗi lời trong thư đều là những tâm tư của cậu, những cảm xúc chân thật mà cậu chưa bao giờ dám thổ lộ với ai. Cậu viết xong, thận trọng gấp lại và để vào trong ngăn bàn của Cố Khôi, rồi vội vàng chạy trốn, đứng ngoài cửa sổ, dõi theo hắn.
Ngày đầu tiên, cậu thấy Cố Khôi mở thư ra, đọc vài dòng rồi nhăn mặt vứt nó đi. Một cú sốc nhỏ, nhưng không khiến cậu từ bỏ. Cậu lại viết thư tiếp, với hy vọng rằng lần này, hắn sẽ đọc kỹ hơn, sẽ hiểu được tấm lòng của mình. Và rồi, mỗi ngày trôi qua, cậu lại lén lút đặt thư vào bàn hắn, mỗi lần đều tự mình trốn sau cửa sổ, dõi theo từng hành động của hắn.
Nhưng sự kiên trì của Phùng Liễu không thể ngăn cản sự lạnh nhạt từ Cố Khôi. Dần dần, cậu nhận ra những lá thư của mình không còn khiến Cố Khôi ngạc nhiên nữa. Hắn không mở ra xem nữa, chỉ đơn giản là nhét chúng vào một góc bàn rồi vứt đi. Phùng Liễu cảm thấy trái tim mình đau nhói mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng đó. Dường như những lời yêu thương của cậu chỉ là một gánh nặng mà Cố Khôi không muốn mang.
Tuy nhiên, tình cảm của Phùng Liễu không dễ dàng từ bỏ. Dù biết rằng Cố Khôi không bao giờ đáp lại, cậu vẫn viết. Cậu vẫn viết vì một lý do duy nhất: đó là cách duy nhất để cậu cảm thấy mình tồn tại, là cách duy nhất để cậu có thể yêu mà không cần phải được yêu lại.
Và dù sự chán ghét dần dần lan tỏa trong trái tim Cố Khôi, Phùng Liễu vẫn kiên định, mỗi ngày, một lá thư, một niềm hy vọng không bao giờ nguội lạnh.