Sau ngày đó chia tay trong không vui, Mã Đáo Thành Công rơi vào trạng thái cảm xúc tụt dốc không phanh.
Rõ ràng đến mức đồng nghiệp ngoài đời của anh cũng không nhịn được hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao, hình tượng trước đây của anh trong mắt đồng nghiệp là một dân IT rất lạc quan, hiện tại bộ dạng này thật sự khác thường.
"Anh Thành, anh sao vậy? Nói ra anh em giúp anh nghĩ cách?"
Nhìn xung quanh những ánh mắt vừa tò mò vừa quan tâm, Trần Thành, chính là Mã Đáo Thành Công, không khỏi có chút xấu hổ, biểu hiện của mình lộ liễu đến vậy sao?
"... Mấy người đừng có nhìn chằm chằm tôi như thế được không, việc xong hết rồi à? Cả ngày cứ tám chuyện, lúc giải quyết vấn đề mà có tinh thần này thì phòng làm việc của chúng ta đã có thể lên sàn rồi." Trần Thành cạn lời.
Vừa nghe anh nói vậy, đồng nghiệp không vui, làm bộ Tây Thi đau tim: "Chúng tôi làm xong việc rồi, không được có chút lòng hiếu kỳ à. Anh, anh Thành anh thay đổi rồi, lên làm trưởng nhóm dự án là anh bay luôn hả? Anh không còn là anh Thành của ngày xưa nữa!"
Những người đứng xem bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa.
Nhìn đồng nghiệp diễn sâu làm trò, Trần Thành nhịn không được cười đỡ trán, bị náo loạn một hồi tâm trạng cũng không tệ như vừa nãy.
Nghĩ một chút, anh vẫn mở miệng: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là Tiểu Tửu, cô ấy lại đòi chia tay với tôi, haizz..."
Vừa nghe đến hai chữ "Tiểu Tửu", cả đám người đều xôn xao, người này một câu người kia một câu phun tào.
"Anh Thành, anh còn ở với cô ta làm gì, kiểu người như vậy chỉ có anh chịu được."
"Đúng đúng đúng! Lần trước cãi nhau đòi cái túi hơn một vạn, lần trước nữa cãi nhau phải dùng bao lì xì 5000 tệ mới dỗ được, lần trước nữa thì vớt được cái điện thoại của anh, lần này lại định muốn cái gì nữa đây. Anh Thành, em xin phép chuyển giới sang yêu anh được không, một tháng 3000 tệ em cũng mãn nguyện!"
"Anh Thành, em cũng được! Chọn em chọn em!"
Trần Thành vội vàng ngăn cản hành vi ầm ĩ của họ, nói: "Lần này Tiểu Tửu không đòi đồ của tôi."
"Ừ, cô ta không đòi đồ của anh, nhưng anh không cho thì làm sao mà dỗ được." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Lần này thật sự khác." Trần Thành giải thích.
"Khác chỗ nào?" Đồng nghiệp hừ mũi khinh bỉ.
Trần Thành nói: "Cô ấy trả lại hết đồ cho tôi, còn muốn bán nick lấy tiền trả cho tôi."
Mọi người vừa nghe Tiểu Điềm Tửu, người mà trong mắt bọn họ là một kẻ bòn rút chính hiệu, thế mà lại chịu trả lại đồ và tiền, cũng đột nhiên ý thức được sự việc dường như không đơn giản.
– Sao cảm giác lần này Tiểu Điềm Tửu muốn "say goodbye" Thành ca thật rồi.
Có người không biết điều nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây là muốn chia tay thật hả? Anh Thành, nghe anh em một câu, thiếu gì cỏ thơm trên đời, hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa. Với điều kiện của anh thì tìm kiểu con gái nào mà chẳng có, cứ phải..." Anh ta còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh đấm cho một cú, cắt ngang lời nói.
Những người trong phòng làm việc này đều chơi 《Thiên Hạ Đệ Nhất》 giống Thành ca, nên đối với chuyện của hai người hiểu biết không nhiều, nhưng cũng không ít.
Ngay cái ngày hai người xác nhận quan hệ, Thành ca hớn hở tuyên bố với họ "Tôi có người yêu rồi!" Lúc đó, mọi người cơ bản đều đã biết một chuyện – đây là cháy nhà cũ? Con chó độc thân vạn năm thế mà cũng biết yêu đương? Từ đó có thể thấy được Tiểu Điềm Tửu đối với Trần Thành mà nói, tuyệt đối không phải một đối tượng yêu online đơn giản có thể khái quát được.
– Nếu nhất định phải nói, thì đó là mối tình đầu của anh ấy, mối tình đầu!
"Anh Thành, chuyện này... Có gì anh em có thể giúp được anh không, cứ nói thẳng, nghĩa hiệp anh em không chối từ."
Trần Thành nhíu mày nói: "Tôi cũng không biết tại sao, đột nhiên Tiểu Tửu lại muốn dứt khoát với tôi. Bình thường hai chúng tôi ồn ào cũng chỉ cần dỗ dành là xong, lần này cô ấy không làm ầm ĩ, trực tiếp nói với tôi là muốn cắt đứt hoàn toàn. Tôi thật sự tự nhận là đã dùng hết sự kiên nhẫn và cẩn thận để chăm sóc và trân trọng cô ấy, tại sao lại như vậy, tôi thật sự không rõ, chuyện gì cũng phải có lý do chứ. Chuyện này quá đột ngột và quá khó hiểu, tôi không chấp nhận được."
Về khoản lần đầu làm bạn trai người khác, Trần Thành đã làm rất tốt, anh là trai thẳng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu trai thẳng mắc bệnh nan y.
Đối với Tiểu Điềm Tửu, anh hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, người khác đều biết điều đó, ngay cả Phương Ấu Thanh cũng phải thừa nhận đây là một người bạn trai cực kỳ tốt. Chẳng qua nhiệm vụ của Phương Ấu Thanh là như vậy, Trần Thành có tốt đến đâu, cô cũng không thể tiếp tục với anh – chỉ là điểm này Trần Thành vĩnh viễn sẽ không biết thôi.
Vậy nên đột nhiên bị yêu cầu tuyệt giao, Trần Thành, người ở thế bị động trong mối quan hệ này, chỉ có thể đau khổ suy nghĩ, cố gắng hiểu xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Im lặng một hồi, có người nhỏ giọng mở miệng: "Anh Thành... Em có một suy đoán, không biết đúng hay không, nhưng em cảm thấy rất có khả năng."
"Cậu nói đi."
"Hai ngày trước em có đọc một bài trên Tieba, cảm giác tình huống của anh có chút giống..." Nói rồi cậu ta mở giao diện Tieba trên điện thoại, đưa cho Trần Thành.
《818, cái con nhỏ Tầm Hương làm tôi lạnh sống lưng vẫn chưa kết thúc, hôm nay mày đã kết hôn ngoài đời và đi đăng ký rồi?》
Nhìn cái tiêu đề này, tim Trần Thành thót một nhịp, tay kéo màn hình xuống xem.
Bài đăng này không dài, xem xong cũng chỉ mất khoảng năm phút.
Bài đăng đại khái kể về việc chủ thớt yêu đương trong game với một cô nàng Tầm Hương, hai người ở bên nhau rất lâu, chủ thớt đã trả giá mọi thứ vì cô nàng Tầm Hương. Một ngày nọ, hai người còn chưa "ấy ấy" xong thì chủ thớt nhận được tin cô nàng Tầm Hương đã kết hôn ngoài đời với người khác...
Thật là một chữ "thảm" cũng không đủ để diễn tả.
Nhưng sau khi xem xong, Trần Thành lại không còn tâm trạng đi đồng cảm với chủ thớt đang tụt mood kia nữa – tình huống của chính anh quá giống với chủ thớt, khiến anh không khỏi nghi ngờ.
Trần Thành hỏi: "Ý của cậu là, tôi bị cắm sừng...?"
Mọi người không trả lời, nhưng nhìn ánh mắt của họ, Trần Thành không phải là kẻ ngốc, trong mắt họ, anh đã bị cắm sừng đến 80% rồi...
"Anh Thành, nén bi thương mà thích ứng, hay là em giới thiệu cho anh người khác nhé?" Có người an ủi.
Trước đó cũng đã nói, Trần Thành là một người trọng tình cảm, hơn nữa anh rất thích Tiểu Điềm Tửu, sẽ không chỉ vì một tin đồn vỉa hè mà kết luận vội vàng.
Nếu sự thật không bày ra trước mắt, anh sẽ không đoán xem Tiểu Điềm Tửu có cắm sừng mình hay không. Hơn nữa cho dù Tiểu Điềm Tửu có làm chuyện đó, hai người thật sự chia tay, anh cũng hoàn toàn không thể làm ra cái kiểu vừa chia tay đã yêu người khác ngay được.
Anh trực tiếp từ chối đề nghị này: "Không thể nào, Tiểu Tửu không phải là người như vậy, chuyện rốt cuộc là thế nào tôi muốn tự mình hỏi cho rõ ràng. Hơn nữa cho dù..." Trần Thành dừng một chút, "... Cho dù cô ấy thật sự gặp được người phù hợp hơn, muốn chia tay với tôi, tôi cũng không làm được cái kiểu vừa chia tay đã ở bên người con gái khác, tôi không làm được."
Thấy anh như vậy, những người xung quanh anh cũng không còn trêu chọc nữa, nhao nhao an ủi anh.
"Anh Thành, nói thật hai người không hợp nhau, sớm dứt sớm tốt."
"Đúng vậy anh Thành, tuy rằng anh em không nên xen vào chuyện tình cảm của anh, nhưng chúng em cũng không đành lòng nhìn. Còn chưa gặp mặt mà anh đã bị cô ta nắm thóp rồi, nếu sau này hai người tiến tới ngoài đời, anh phải làm sao bây giờ?"
Tiến tới ngoài đời sao?
Chuyện này Trần Thành thật ra cũng đã nghĩ đến, chỉ là anh không ngờ rằng hai người còn chưa từ trên mạng bước ra ngoài đời thật đã sắp tan vỡ hoàn toàn.
Cười khổ một tiếng, Trần Thành ngăn mọi người lại khi họ định an ủi anh: "Tôi thật ra không sao, chuyện này sẽ làm cho rõ ràng, dù chết cũng muốn chết cho rõ. Cái kiểu tình huống không rõ ràng như thế này, tôi chỉ là không chấp nhận được điểm đó thôi."
"Mấy cậu đi bận việc đi, để tôi yên tĩnh một mình." Trần Thành ra lệnh đuổi khách.
Thấy anh như vậy, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, nhao nhao đi ra ngoài, chỉ để lại Trần Thành một mình trong văn phòng đối diện với máy tính.
Một lúc lâu sau, Trần Thành mở máy tính.
Màn hình khóa là bức ảnh chụp chung kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của anh và Tiểu Điềm Tửu – trong ảnh, cô nàng Cổ Tông nhỏ nhắn xinh xắn tựa vào lưng tướng quân Xích Dương, xung quanh là đầy trời đom đóm.
Trần Thành vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó, vô cùng đơn giản, thuần khiết và vui vẻ, bây giờ nhìn lại bức ảnh này, mọi thứ đã thay đổi.
Gấp máy tính lại, Trần Thành hạ quyết tâm, dù thế nào anh cũng phải làm rõ mọi chuyện rồi mới quyết định có nên kết thúc mối quan hệ này hay không.