Thật ra, trước khi lên thuyền, cô hiểu rất ít về Vu Lễ và cũng không có nhiều tương tác với hắn. Cô chỉ biết, Vu Lễ giống như người tùy tùng bên cạnh Bộ Thuyền. Lần này, Bộ Thuyền dẫn hắn ra biển chủ yếu vì hắn nấu ăn rất ngon.
Con đường đến eo biển Jarque đầy nguy hiểm, mấy người lén lút hẹn nhau rằng sẽ nói với gia đình là đi du lịch ở một địa điểm nghỉ dưỡng, vì vậy mọi thứ đều được giản lược. Bằng không, với gia cảnh của mấy người họ, tuyệt đối không thể không mang theo gì cả, chỉ bao một con tàu không quá sang trọng rồi đi ra ngoài.
Vu Lễ là đầu bếp tạm thời trong chuyến đi này. Hắn trầm lặng, vâng lời, Bộ Thuyền nói gì thì làm nấy. Từ những lời Triệu Dương từng chế giễu hắn, có thể đoán rằng Vu Lễ hèn mọn đi theo Bộ Thuyền làm tùy tùng là vì hắn muốn dựa hơi người thừa kế nhà họ Bộ để kiếm chút lợi lộc.
Phương Ấu Thanh không thể biết lời Triệu Dương nói có đúng sự thật hay không, nhưng từ hành vi của Vu Lễ hôm nay, hắn hẳn là… oán hận một số người trên thuyền này. Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Ở mũi thuyền, Vu Lễ cất dụng cụ trong tay, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu rồi đứng dậy. Hắn nhìn chằm chằm về phía Phương Ấu Thanh vừa ở, ánh mắt nặng nề, như một con rắn độc ngủ đông trong bóng tối.
Có người đã đến. Hơn nữa, câu trả lời này thực sự quá dễ đoán.
“Phương, Ấu, Thanh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT