Phương Ấu Thanh lúc này mới ý thức được mình đã gây ra một hiểu lầm lớn. Nàng cứ tự mình đa tình mà cho rằng nam tử trước mắt là vì ngắm nàng đến ngây dại, kỳ thực, hắn có lẽ chỉ tò mò vì lần đầu tiên nhìn thấy người có quan hệ huyết thống, nên mới nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Ngượng ngùng mím môi, Phương Ấu Thanh gật đầu đáp lễ: "Vệ thiếu gia." Đừng thấy nàng khi khuyên Vệ Xán thì thao thao bất tuyệt, kỳ thật trong khoảng thời gian ngắn, nàng thật sự không thể nào vô tư gọi tên hắn, hoặc cái danh hiệu "Tứ Thủy vương" từng thuộc về Vệ Xán được.
Vương Nhuận, hiện giờ hẳn là Vệ Nhuận, khi nghe thấy Trưởng công chúa lại rụt rè đáp lời mình, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú lập tức tràn đầy vẻ vui mừng. Vui vẻ một lát, hắn mới nhớ ra mình đến đây vì việc gì. Ảo não vỗ trán một cái, Vệ Nhuận nói: "Trưởng công chúa và Vệ thiếu gia tạm xin dừng bước, tại hạ đến đây là có việc muốn báo."
Vệ Xán khẽ nắm chặt tay rồi lại buông ra: "Có chuyện gì, ngươi nói đi."
"Ta đến là muốn cùng Vệ thiếu gia nói một chuyện," Vệ Nhuận thẹn thùng cười, "Phụ thân và mẫu thân chỉ là nhất thời khó chấp nhận, nhưng kỳ thực sau khi ngươi đi, trong lòng họ vô cùng đau khổ. Ta thấy trong mắt, cũng cảm thấy xót xa."
Vệ Xán trong lòng đại chấn, run giọng hỏi: "Ngươi là nói… Bọn họ, không oán ta?"
Vệ Nhuận gật đầu: "Sau khi tâm sự, phụ thân và mẫu thân cũng đã giải tỏa khúc mắc, nhưng ngại chuyện trước kia nên nhất thời có chút không mặt mũi đối diện với ngươi. Họ vốn muốn sai người mời ngươi về Vệ phủ, ta nghe tin, liền xung phong nhận việc này, đón ngươi hồi Vệ phủ." Hắn nói thêm: "Đương nhiên, họ cũng không phản đối ta đến tìm Vương phu nhân."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play