Trước đây 1551 từng nói với cô, diễn giải không nhất thiết phải giới hạn trong cốt truyện gốc, ở thế giới này, những thay đổi trong cốt truyện ở trật tự xã hội bình thường đều được cho phép. Sau khi hoàn thành diễn giải, tác phẩm sẽ được tải lên Tinh Võng, người xem khi bình luận cũng sẽ không trừ điểm vì điều đó. Nếu cá nhân có những phát triển đủ thu hút người xem, sẽ có thể nhận được điểm cao.

Mà điểm cao đồng nghĩa với việc có nhiều năng lượng hơn.

Vậy nên ở thế giới này, việc cấp bách của cô là trả hết nợ, giải quyết ổn thỏa những mối quan hệ rối rắm, tránh phải vào trại tạm giam. Cô cảm thấy, sẽ chẳng ai muốn xem một cốt truyện mà nhân vật cứ mãi ở trong trại giam cả...

...

Thanh Sơn không phải là người tiêu tiền cho cô nhiều nhất, nhưng nếu xét về độ dễ đòi tiền, Thanh Sơn nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Từ khi được sư phụ chung của cả hai gửi gắm cho anh khi còn là trẻ mồ côi, cũng đã khoảng một năm rưỡi trôi qua. Trong khoảng thời gian không dài này, nguyên chủ đã thành công vặt được không ít lông dê từ Thanh Sơn.

Phương Ấu Thanh dựa vào ký ức tính sơ qua, ngoại trừ cơm hộp, đồ ăn vặt và những thứ có thể miễn cưỡng coi là chi phí giao tiếp bình thường, nguyên chủ đã tiêu của Thanh Sơn gần mười vạn...

Có lẽ có người sẽ rất nghi ngờ, trên đời này thật sự có người ngốc đến mức coi tiền như rác vậy sao? Lại còn tiêu nhiều tiền như thế cho một người bạn trên mạng chưa từng gặp mặt, hơn nữa anh ta hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ nào khác ngoài tình bạn với người này.

Nếu trước khi nguyên chủ gặp Thanh Sơn, hỏi cô câu hỏi này, cô chắc chắn sẽ khẳng định một cách đặc biệt: "Sao có thể! Mơ à!"

Sau khi gặp Thanh Sơn, cô hoàn toàn phát hiện ra một lục địa mới – hóa ra trên đời này thật sự tồn tại những sinh vật còn coi tiền như rác hơn cả rác! ATM di động! Nhìn kìa! Cái tên ATM biết chơi game kia chẳng phải là Thanh Sơn sao.

Mặc dù biết quan điểm người bị hại cũng có lỗi là sai trái không thể chấp nhận, nhưng nhìn chung cách nguyên chủ và Thanh Sơn ở bên nhau, Phương Ấu Thanh chỉ có thể nói một câu rằng Thanh Sơn bị lừa tiền thật là đáng đời...

Kể từ ngày nguyên chủ phát hiện ra sự hào phóng của Thanh Sơn, cô đã bắt đầu dốc sức vào việc vặt lông anh ta.

Ban đầu là không có tiền ăn cơm, đòi tiền; muốn mua đồ họa trang bị, đòi tiền; muốn uống trà sữa, đòi tiền; muốn ăn vặt, đòi tiền. Đến sau này thì nghiêm trọng hơn – muốn mua quần áo đẹp, đòi tiền; muốn máy tính, đòi tiền; muốn mua trang sức, đòi tiền...

Chỉ cần đòi tiền là xong việc, Thanh Sơn rất ít khi làm cô thất vọng. Ngoại trừ vài lần cô hét giá quá cao, muốn những thứ quá đắt, Thanh Sơn không mua cho cô – nhưng sau đó anh cũng bù lại cho cô không ít đồ khác.

Hơn nữa, điều kỳ lạ nhất là Thanh Sơn chỉ coi cô là sư muội, hoàn toàn không có tình cảm yêu đương nam nữ nào với cô.

Vào thời gian đầu, nguyên chủ cũng rất kỳ lạ, tại sao Thanh Sơn lại đáp ứng mọi yêu cầu của cô, có phải anh ta thích cô không?

Đối mặt với một người đàn ông vừa dịu dàng vừa có tiền, lại còn hào phóng với mình như vậy, rất ít người không rung động, nguyên chủ cũng từng không tránh khỏi có chút xao xuyến với anh. Chẳng qua sau này phát hiện ra người ta thích chính là sư phụ của cô, người mà đã lâu không chơi game nữa, chỉ coi cô như một sự ủy thác, cô cũng biết điều mà hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Chuyện yêu đương khổ sở cứ để người khác nếm trải đi, cô chỉ cần vớt tiền là đủ rồi.

Chỉ là một lần vớt này, đã vớt được mười mấy vạn...

Thanh Sơn là người tốt, cũng là người duy nhất trong số những bạn trai hờ không có vướng mắc tình cảm với cô.

Vậy nên khi nguyên chủ bị mấy đối tượng lừa đảo trên mạng đưa vào đồn cảnh sát, Thanh Sơn chỉ gọi điện thoại, nói tất cả đều là anh tự nguyện tiêu tiền, không truy cứu.

Nhưng Thanh Sơn cũng không còn coi cô là sư muội nữa – sư phụ của họ đã trở về, Thanh Sơn đang bận theo đuổi cô ấy. Hơn nữa, điều không may là Thanh Sơn đã biết "Nhung Nhung", người đã lừa tiền và tình cảm của người anh em tốt Thâm Dạ của anh, chính là cô.

Cuộc điện thoại cuối cùng của nguyên chủ và Thanh Sơn là ở cửa đồn cảnh sát.

Lời Thanh Sơn nói cô nhớ rõ mồn một.

"Vãn Nguyệt, sư phụ đã trở về."

"Anh luôn coi em như em gái ruột mà thương yêu."

"Vãn Nguyệt, lúc em dùng nick 'Nhung Nhung' lừa tiền Thâm Dạ, lừa tình cảm của Thâm Dạ, em nghĩ gì vậy? Bình thường em đòi tiền, muốn đồ, anh có bao giờ không mua cho em không? Sao em cứ phải làm cái chuyện này?"

"Em biết không? Anh và Thâm Dạ là anh em tốt quen biết ngoài đời rất nhiều năm, có thể nói là lớn lên cùng nhau. Lúc đó em hố cậu ấy thảm như vậy, anh không mở miệng mắng em được, chỉ có thể nói sau này đừng liên lạc nữa."

"Con gái con đứa đừng có cả ngày nghĩ đến chuyện không làm mà hưởng, sống cho đàng hoàng vào, Vãn Nguyệt."

"Tạm biệt, à không đúng, không bao giờ gặp lại."

Sau đó thì hoàn toàn mất liên lạc. Câu "không bao giờ gặp lại" này còn khiến nguyên chủ khổ sở hơn cả bị mắng ngàn vạn câu khó nghe, ban đầu cô chỉ cảm thấy rất mông lung, không biết tại sao mình lại khổ sở như vậy.

Sau này cô cuối cùng cũng đã hiểu, rõ ràng, nhưng lại cảm thấy thà không biết còn hơn.

Dù cô luôn tự lừa dối mình, luôn thôi miên bản thân "Tôi chỉ thích tiền của anh ta", cũng không thay đổi được một sự thật.

Thích thì làm sao mà che giấu được?

Khi nguyên chủ phát hiện ra trước khi chết người cô muốn gặp nhất chính là Thanh Sơn, cô đã hoàn toàn thừa nhận một sự thật.

– Cô thích anh.

Chỉ là tất cả đã quá muộn.

...

"Chuyện gì?" Thanh Sơn hỏi.

"Trước đây em có mượn anh rải rác khoảng hai vạn, lát nữa em chuyển khoản trả anh. Còn mấy món đồ trước em đòi anh mua, như trang sức chẳng hạn, cái nào có thể bán được thì em gửi bưu điện cho anh, anh cầm đi bán lấy tiền."

Phương Ấu Thanh bổ sung thêm một câu: "Nếu anh lười bán thì em bán rồi trả tiền cho anh, giá trị khấu hao đợi khi nào em có tiền em bù cho anh sau."

Nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên của Thanh Sơn không phải là "Cô ấy muốn trả tiền", mà là "Bà cô này lại giở trò gì không vui nữa đây, chiêu trò làm nũng lại lên cấp rồi?"

Anh vội vàng trả lời: "Vãn Nguyệt sao em đột nhiên nói vậy, em là sư muội của anh, mua cho em chút quà là lẽ thường, không cần tính toán nhiều." Nghĩ một chút, từ lúc cho mượn anh đã không nghĩ đến chuyện phải đòi lại tiền, Thanh Sơn lại nói: "Tiền em mượn trả hay không trả cũng không sao cả, anh không thiếu. Ngày mai em còn online đánh rank tiếp với bọn anh được không?"

Ý của anh là: Đồ đạc anh cũng không cần, tiền anh cũng không cần, chỉ cần em online đánh rank cùng anh em là mọi chuyện đều tốt đẹp.

Phương Ấu Thanh khẽ cười một tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với hình tượng ngang ngược, quậy phá của cô ngày xưa.

Nghe thấy tiếng cười này, tai Thanh Sơn đột nhiên đỏ lên, thật ra anh có một "thuộc tính" không ai biết – thích giọng nói hay. Mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng cũng... Việc anh thường nhường nhịn Vãn Nguyệt hơn cũng có một phần nguyên nhân là do giọng nói của Vãn Nguyệt thật sự rất dễ nghe.

"Em nói thật, mấy thứ này và tiền em nhất định sẽ trả lại cho anh." Phương Ấu Thanh kiên quyết.

Đối với Thanh Sơn, người có gia cảnh giàu có, tiền tiêu vặt một tháng của anh đã có mấy chục vạn, nên số tiền tiêu cho sư muội, anh thật sự không để vào mắt.

"Đã cho đi rồi còn có lý nào đòi lại, em cứ cầm lấy đi."

Xem ra cần phải tìm một cái cớ thích hợp.

Phương Ấu Thanh quyết đoán tung ra chiêu cuối "Mẹ em bảo".

"Sư huynh, anh thông cảm cho em một chút đi. Mấy hôm trước mẹ em đến thăm em, thấy trong phòng em có nhiều đồ lạ, tưởng em làm chuyện gì mờ ám, bị người ta bao nuôi. Em giải thích thế nào bà cũng không nghe, cuối cùng phải dỗ dành mãi bà mới tin một chút. Mẹ em bảo nếu không trả lại tiền và đồ cho anh, bà sẽ đánh gãy chân em –" để tăng thêm độ tin cậy, Phương Ấu Thanh còn giả vờ khóc nức nở.

Nghe thấy tiếng nức nở của cô, Thanh Sơn có chút hoảng loạn: "Ấy! Vãn Nguyệt em đừng khóc mà, mấy đồng tiền này thật ra không đáng gì đâu, hay là để anh nói chuyện với mẹ em?"

Nếu chuyện Phương Ấu Thanh bịa đặt là thật, thì cách giải quyết của Thanh Sơn chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

"Anh muốn mẹ em đánh chết em sao? Hu hu... Như vậy thì anh vui rồi chứ gì!" Thấy nói dối không ăn thua, Phương Ấu Thanh thử dùng đến tuyệt chiêu ăn vạ thường dùng của nguyên chủ.

Chiêu này xem ra đã trúng đích.

"Anh không có ý đó mà! Thật đó! Được được được! Lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, em cứ gửi lại là được! Đừng khóc Vãn Nguyệt, anh thật không có ý gì khác!" Chỉ là chút tiền đó với anh mà nói thật sự không đáng gì.

"Gửi em ngay bây giờ!"

"Được, anh biết rồi! Gửi, anh gửi ngay bây giờ!"

Phương Ấu Thanh xem điện thoại.

Giao diện khóa màn hình hiện thông báo có tin nhắn WeChat mới – là Thanh Sơn gửi địa chỉ nhận hàng.

Còn Thanh Sơn sau khi gửi địa chỉ đi, giống như học sinh tiểu học ngồi trước bàn máy tính, chờ đợi chỉ thị mới của sư muội.

Sau khi có được địa chỉ, đối với Phương Ấu Thanh mà nói, vấn đề "bạn trai hờ số một" miễn cưỡng coi như đã giải quyết. Cô cũng chuyển hết số tiền WeChat còn lại cho Thanh Sơn, dưới sự ép buộc cuối cùng anh cũng nhận lấy. Cuối cùng cả hai hẹn thời gian, ngày mai tiếp tục đánh đấu trường.

Nghe được tin cô chuẩn bị đi ăn cơm, Thanh Sơn như được đại xá, nhanh như chớp chạy mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play