Quán cà phê.

Trong tiệm phát bản nhạc dương cầm cổ điển du dương.

Ba người mặt đối mặt ngồi, không khí ngưng trệ.

Phương Ấu Thanh ngồi trên ghế, cúi đầu xem điện thoại che giấu sự xấu hổ.

Tình cảnh này, giống như đang ở công đường vậy……

Vừa rồi Lưu Nhạc Nhạc lo lắng cho cô nên muốn đi cùng, bị cô từ chối, “Là chuyện riêng, cậu không cần lo cho tớ, ban ngày ban mặt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lưu Nhạc Nhạc suy nghĩ một hồi rồi nói với cô: “Có vấn đề gì thì gọi điện cho tớ, đừng đi xa với họ.” Rồi mới lưu luyến rời đi.

“Học muội, em cũng nên giải thích đi chứ, cứ ngồi đó chơi điện thoại mãi không hay đâu.” Thấy Phương Ấu Thanh vẫn không có phản ứng, cậu con trai đi cùng Trần Thành có chút nóng nảy, lớn tiếng nói.

Trần Thành quay đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó nhìn Phương Ấu Thanh nói: “Tiểu Tửu, em không có gì muốn nói sao?”

Nói cái gì? Nói cô lừa tiền lừa tình?

Phương Ấu Thanh cúi đầu, “Không có gì để nói.”

Thật ra cậu con trai chất vấn cô cũng không có ác ý gì, chỉ là thấy hai người họ không giao tiếp gì nên hơi sốt ruột, cậu ta tính nóng nảy, “Hai người các cậu sao vậy hả, có chuyện thì nói chuyện đi, ở đây đánh Thái Cực* làm gì.”

--
*Đánh Thái cực: nói chuyện vòng vo, không đi thẳng vào vấn đề, né tránh, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, hoặc hành xử một cách mập mờ, chậm chạp, không rõ ràng.

--

“Em nhìn thấy anh, thật sự không có gì muốn nói sao?” Anh lại hỏi một lần nữa.

Chuyện này khác với những lần diễn kịch mà cô từng tiếp xúc, chưa từng trải qua chuyện tình cảm nào, Phương Ấu Thanh lúc này bối rối đến cực điểm.

Thật ra trước khi tham gia cái chương trình kia, cô chưa bao giờ được học diễn xuất bài bản. Hơn nữa đối với cô mà nói, diễn kịch chính là đặt mình vào kịch bản, kịch bản miêu tả thế nào thì cô cảm nhận thế ấy, kịch bản quy định lời thoại gì thì cô nói lời thoại đó.

Nhưng trước mắt lại là chuyện người thật việc thật, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy bối rối.

Không có kịch bản cụ thể, không có lời thoại, so với diễn kịch, chuyện này giống như là sống lại một lần nữa với thân phận khác, không có “bắt đầu” và “kết thúc”.

Ở trên mạng thì còn đỡ, nhưng một khi đến ngoài đời thật, lại còn là tình cảnh này……

Đối mặt với "người yêu hờ" bị "chính mình" lừa tiền lừa tình, cô nên có thái độ gì? Nên nói những lời gì đây?

Phương Ấu Thanh rơi vào trầm tư.

Trần Thành tính thẳng thật, nhưng anh ta không phải kiểu người thẳng thắn mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, ngược lại, anh ta có khả năng quan sát và chu đáo hơn người bình thường.

Có lẽ là anh ta nhận ra sự bối rối của cô gái đang ngồi đối diện.

Anh ta nhẹ nhàng mở lời: “Tiểu Tửu, em đừng căng thẳng, anh sẽ không làm gì em đâu, anh chỉ muốn biết một chút chuyện. Nếu em không biết nói thế nào, vậy anh hỏi, em trả lời, được không? Gặp phải câu hỏi không muốn trả lời em có thể bỏ qua.”

Phương Ấu Thanh gật đầu.

“Em là…… Ngoài đời thật em có bạn trai không? Cho nên muốn trong game phủi sạch quan hệ với anh.” Vấn đề này Trần Thành vẫn luôn rất muốn biết, từ khi nhìn thấy bài đăng kia, anh đã nghĩ, có lẽ Tiểu Tửu cũng như vậy?

Hơn nữa, sau khi gặp mặt hôm nay, anh lại phát hiện cô xinh đẹp hơn anh tưởng, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi cô. Nhưng đó không phải là lý do để cô đùa giỡn tình cảm của anh, anh cần một lời giải thích, một lời giải thích có thể khiến anh bình tâm tĩnh khí nói lời tạm biệt với cô.

“Không có.”

“Vậy vì sao em đột nhiên muốn chia tay với anh?”

“Là vì chơi đủ rồi, không muốn chơi nữa, nên chia tay.” Nếu không nói thẳng ra, làm anh đau lòng, Phương Ấu Thanh sợ anh còn có ý định khác.

“Cái gì mà chơi đủ rồi?! Anh Thành của tôi đối với cô tốt như vậy, nâng niu cô trong lòng bàn tay chưa từng để cô chịu một chút uất ức nào, giờ cô lại nói với anh ấy là chơi đùa thôi sao? Cô có lương tâm không hả?!” Trần Thành còn chưa kịp nói gì, người bạn thân đi cùng anh nghe Phương Ấu Thanh nói vậy liền lập tức nổi giận, “Chưa kể đến tiền anh ấy tiêu cho cô, đó là lẽ thường bạn trai tiêu cho bạn gái, cô chỉ cần nghĩ đến tấm lòng anh ấy dành cho cô thôi! Cô không cảm thấy cô nói những lời này quá tổn thương người khác sao?”

Cậu ta kích động, giọng nói vô thức lớn hơn, những người xung quanh bị thu hút chú ý, lén lút nhìn về phía này.

Nếu là qua mạng mà giằng co với Trần Thành và bạn cậu ta, Phương Ấu Thanh chắc chắn sẽ mặt dày nói ra đủ thứ khó nghe.

Nhưng hiện tại thì rõ ràng không phải vậy, anh ta đang ngồi ngay đối diện cô.

Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người đàn ông đối diện vì những lời cô vừa nói, những lời lẽ cay độc mà cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu đột nhiên không thốt ra được, “Em…… Xin lỗi.”

Ánh mắt cô đầy áy náy.

Trần Thành không thích bị nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Giọng cô dứt khoát và khẳng định, ít nhất trong mắt Trần Thành, cô không nói dối, cô cũng không phản bội tình cảm giữa họ, vậy thì có gì mà phải áy náy chứ?

Giống như cô nói với anh, cô không thích thì chia tay, một chuyện rất tự nhiên, chỉ là không thích mà thôi.

Chỉ là vì sao trong lòng vẫn rất không cam tâm.

“Tiểu Tửu, em còn nhớ không?”

“Cái gì ạ?”

“Lúc chúng ta mới quen nhau trong game không lâu, em đã tỏ tình với anh, anh đã nói thế nào, em còn nhớ không?”

Nghe anh ta hỏi vậy, Phương Ấu Thanh hồi tưởng lại một chút.

Nguyên chủ từ khi phát hiện Mã Đáo Thành Công là một tên thổ hào chính hiệu, liền bắt đầu bám riết lấy anh ta, mà lúc đó Mã Đáo Thành Công trước khi đồng ý yêu đương đã hỏi cô một câu.

“Anh là một người rất chung tình, Tiểu Tửu, nếu chúng ta ở bên nhau, em có thể đảm bảo không làm tổn thương anh không? Em có thể trước sau như một thích anh không?”

Mà nguyên chủ lúc đó đã trả lời: “Dạ đương nhiên rồi! Tiểu Tửu mãi mãi thích sư phụ, mãi mãi không thay đổi!”

“Nhớ rõ.”

“Vậy mà những chuyện em hứa lúc trước, mới qua chưa đầy một năm đã thay đổi rồi.” Anh ta nhẹ nhàng nói.

Phương Ấu Thanh cân nhắc một chút rồi nói: “Người sẽ thay đổi, không có gì là bất biến cả. Lúc đó nói thích anh là thật, bây giờ nói không thích anh cũng là thật, em chỉ là nhìn thẳng vào lòng mình rồi đưa ra lựa chọn thôi.”

Trần Thành hơi giật mình, sau đó cười một chút.

Anh tự hỏi tự trả lời: “Em năm nay bao nhiêu tuổi? 21? Hay là 20? Thôi, em không cần trả lời anh, tóm lại tuổi em nhỏ hơn anh không ít.”

Sau đó anh ta bưng tách cà phê lên uống một ngụm, nhìn ra ngoài cửa kính lắc đầu cảm thán: “Không ngờ một người lớn như anh, thế mà vẫn không nhìn thấu đáo bằng em, một cô học muội nhỏ.”

Phương Ấu Thanh không biết phải trả lời thế nào, nhưng những gì cần nói cô đều đã nói rõ ràng, nghĩ thế nào là tùy Trần Thành.

Khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của đối phương, nghe được những lời dứt khoát và phóng khoáng của cô, Trần Thành cũng đã có được câu trả lời mình muốn.

Anh và Tiểu Điềm Tửu quen nhau và yêu nhau trong game, rồi chính thức chia tay ngoài đời, cũng coi như là một kết cục có thể chấp nhận được.

Trần Thành kéo cậu con trai đi cùng đứng dậy, “Những thứ khác đều để lại cho em hết Tiểu Tửu, nhưng em có thể trả lại cho anh cái mặt dây chuyền trên túi của em không?”

Phương Ấu Thanh tháo con ếch xanh nhỏ trên túi xuống đưa qua.

Trần Thành nhận lấy, sau đó khẽ gật đầu, “Chúng ta đi trước, tiền anh đã trả ở quầy rồi, em cũng về sớm đi, tạm biệt.”

Nói xong, Phương Ấu Thanh thấy anh ta kéo người đi cùng ra ngoài, cô mơ hồ nghe thấy tiếng oán trách cố tình hạ giọng.

“Cậu nói hai người các cậu là cái quái gì vậy hả! Ai…… Thôi thôi, cũng không phải người yêu của tôi, tôi lo lắng làm gì, hai người nói rõ là được rồi! Lát nữa về phòng làm việc……” Rồi sau đó cô không nghe rõ nữa.

Không muốn lại gặp anh ta ở cửa, Phương Ấu Thanh liền ngồi tại chỗ nhìn theo họ, chuẩn bị đợi đến khi mọi người đi hết rồi cô mới ra ngoài.

Qua lớp kính, cô thấy Trần Thành dừng bước chân bên thùng rác ở cửa. Một lúc lâu sau, anh ta lấy con ếch xanh nhạt từ trong túi áo ra, ném vào thùng rác, rồi không quay đầu lại rời khỏi đó.

……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play