Mùa hè mà thiếu điều hòa, dưa hấu và WiFi thì thật khó sống.
Từ ngày về nhà đã được một hai tuần, Phương Ấu Thanh gửi chuyển phát nhanh máy tính cũng đã đến từ lâu.
Lúc này cô đang ngồi trước bàn máy tính, bật điều hòa, vừa ăn dưa hấu cát do ba cô tận tình chọn lựa.
Cô vốn dĩ không bao giờ tắt mic khi ăn, giờ vừa gặm dưa vừa mở mic, cô đồ đệ nhỏ Chiêu Chiêu trong kênh voice đã bắt đầu tìm cô.
Phương Ấu Thanh nuốt dưa xuống, lau miệng rồi mới mở mic, “Chị đây, chị không đi đâu, em gặp vấn đề gì à?”
Nói đến cô đồ đệ nhỏ Chiêu Chiêu mới thu nhận này, cái gì cũng tốt, chỉ là hơi bám người quá. Chỉ cần cô online là Chiêu Chiêu phải kè kè bên cạnh cô từng giây từng phút, hễ không thấy cô trả lời tin nhắn là lại đi tìm.
Chiêu Chiêu tự xưng là chim non, Phương Ấu Thanh nghĩ, cô nàng này đang coi mình là chim mẹ chắc?
Bên kia Chiêu Chiêu mở miệng nói: “Sư phụ, em chẳng biết gì cả, có phải em ngốc lắm không ạ, sư phụ đừng ghét bỏ em nhé……” Giọng cô nàng nhỏ xuống, đúng là một chú chim non đáng thương.
Phương Ấu Thanh vội vàng an ủi: “Không sao đâu, em mới chơi mà, làm quen khó khăn cũng bình thường thôi, dù sao 《Thiên Hạ Đệ Nhất》 có nhiều cách chơi và kỹ năng lắm, đừng nghĩ nhiều.” Cô vốn không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn, huống chi đối phương lại là một cô chủ nhỏ tính cách mềm mại dễ thương.
“Đánh đấu trường mệt quá sư phụ ơi, hay là chúng ta đi ngắm cảnh đi ạ?” Chiêu Chiêu đột nhiên đề nghị.
Ông chủ đã bỏ tiền ra thì chắc chắn phải cố gắng hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của ông chủ, Phương Ấu Thanh không chút do dự đáp ứng ngay: “Được thôi.”
Chỉ là hai phút sau, hai người đứng ở cửa đấu trường, hai mặt nhìn nhau.
Một người là dân cày thuê kiếm tiền quanh năm, một người là trưởng đoàn kỳ cựu nghiện "first clear", rốt cuộc nên đi đâu ngắm cảnh, cả hai đột nhiên đều gặp phải điểm mù kiến thức.
Đúng vậy, Chiêu Chiêu, cũng chính là Chiếu Ảnh đã đổi giọng qua phần mềm.
Sau khi hỏi được nick của Lâu Nhạn Nam từ chỗ Tuyết Nhứ, anh ta liền lập tức chạy tới, nghĩ mọi cách tiếp cận cô.
Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, nếu dùng thân phận thật của anh ta, chắc Lâu Nhạn Nam thấy anh ta là chạy mất dép.
Sau đó được Đông Tử bày mưu tính kế, Chiếu Ảnh lập tức quyết định, chơi một nick nữ đến bái sư Lâu Nhạn Nam là được! Dù cô ta nghĩ thế nào cũng tuyệt đối không đoán được Chiêu Chiêu chính là anh ta. Để tiếp cận cô, anh ta cũng coi như là không từ thủ đoạn.
Khó khăn lắm mới bái sư được, anh ta mượn cớ mệt mỏi để hẹn cô đi ngắm cảnh. Chỉ là khởi đầu không thuận lợi, anh ta quanh năm đánh phó bản, nào có tâm trí mà đi dạo lung tung trong game, càng đừng nói biết chỗ nào phong cảnh đẹp.
Chiếu Ảnh ấp úng nửa ngày, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm này. Anh ta nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên một ý tưởng lóe lên, Tieba! Sao anh ta lại quên mất cái này!
“Sư phụ! Em lên Tieba tìm một chút hướng dẫn ngắm cảnh, sư phụ đợi em chút nhé.”
Phương Ấu Thanh “Ừm” một tiếng.
Không lâu sau Chiếu Ảnh đã mang theo hướng dẫn ngắm cảnh trở lại, anh ta trực tiếp gửi cho Phương Ấu Thanh.
《Hướng dẫn ngắm cảnh Thiên Hạ – Cùng người yêu đi ngắm non sông gấm vóc nhé!》
Ái chà……
Cảm thấy hơi kỳ quái.
Chỉ là Phương Ấu Thanh cũng không nói gì, mà đi theo Chiêu Chiêu đang hưng phấn cùng nhau dựa theo địa điểm đánh dấu trong bài viết đi dạo một vòng, tiện thể chụp vài tấm ảnh.
Bất quá khi nhìn thấy Chiêu Chiêu gửi đồ cho cô, cô bắt đầu nghi ngờ sâu sắc gu thẩm mỹ của Chiêu Chiêu.
“Sư phụ! Sư phụ xem tấm ảnh em gửi trên QQ này, đẹp không ạ!”
Chiêu Chiêu: 【ảnh chụp.JPG】
Phương Ấu Thanh bấm vào xem, cô và Chiêu Chiêu hai nhân vật game mặt to chen chúc ở giữa ảnh, không biết cô nàng chụp thế nào mà nhân vật trong ảnh trông vừa lùn vừa béo, khiến cô nghi ngờ nhân vật nữ môn phái hồi máu nổi tiếng xinh đẹp của 《Thiên Hạ Đệ Nhất》 đều là giả dối.
Bất quá nhìn cũng khá buồn cười, cô không nhịn được bật cười, quả nhiên Chiêu Chiêu nghe thấy.
“Có phải xấu lắm không ạ, sư phụ chê cười em rồi.”
Phương Ấu Thanh nén cười, nghiêm túc nói: “Không có, em chụp ảnh đáng yêu lắm chị mới cười đó.”
Chiêu Chiêu chắc là tin, Phương Ấu Thanh nghe thấy bên kia cô nàng cũng cười một tiếng.
Hai người vừa nói vừa cười chơi nửa ngày, chỉ là sắp đến giờ ăn cơm chiều, ở nhà lại đột nhiên nói có người muốn đến.