Trong nhà kính trồng hoa bằng pha lê trong suốt, cô gái tóc đen đang che ô chống nắng, đi qua giữa bụi hồng. Cô cầm một chiếc kéo trong tay, trên cổ tay đeo chiếc giỏ hoa nhỏ đã đặt vài cành hồng còn đọng sương. Louis trong suốt thời gian này vẫn luôn ngủ say, chưa từng bước ra khỏi phòng tối lấy một bước, nhưng Phương Ấu Thanh vẫn kiên trì cứ hai ngày lại thay bó hoa mới trong bình hoa của anh ta.
Khứu giác của ma cà rồng rất nhạy bén, cô cảm thấy, làm như vậy có lẽ có thể khiến Louis trong giấc ngủ sâu ngửi được mùi hương mang lại cảm giác tốt đẹp, điều này có thể giúp anh ta hồi phục. Hơn nữa cô cũng muốn trước khi ánh nắng chiều mỗi ngày biến mất, nhìn một chút ánh nắng còn sót lại này.
Sau khi bị chuyển hóa thành ma cà rồng, tập tính sinh hoạt của cô vẫn không thay đổi theo. Cô vẫn thức dậy ban ngày, đi ngủ ban đêm. Cô thích ánh mặt trời, thích đồ ăn ngon có độ ấm. Đương nhiên, không phải máu tươi chảy trong mạch máu người sống. Điều này khiến cô cảm thấy ghê tởm, trừ những lúc đói không chịu được, cô mới cân nhắc uống túi máu được đưa tới từ kho lạnh đúng hạn.
Cô cũng từng thử ăn lại một ít đồ ăn của con người, nhưng thật đáng tiếc, món ngon ngày xưa dù ngon đến mấy khi vào miệng đều không mang lại cho cô bất kỳ mùi vị nào. Có lẽ là sự trừng phạt dành cho loài sinh vật bí ẩn thoạt nhìn rất hoàn hảo như ma cà rồng.
Hoàng hôn, tia nắng chiều cuối cùng tan biến. Phương Ấu Thanh gấp ô trở về Lâu đài Airint. Tay cô ôm bó hoa đã tỉa gọn, lúc bước lên thang lầu, vừa vặn chạm mặt Vincent. Người đàn ông trẻ tóc vàng đứng ở chỗ cao chiếu nghỉ của thang lầu xoay, mặc bộ vest chỉnh tề, có vài sợi tóc lòa xòa xuống bên mặt, để lộ ra một luồng khí chất người sống chớ lại gần. Lạnh lùng và kiêu ngạo.
Không muốn chạm mặt hắn, chân Phương Ấu Thanh định bước lên thang lầu khựng lại, quay đầu đi về phía sảnh trên lầu. Người đàn ông này phảng phất trời sinh đã khắc khẩu với cô. Ngày hôm qua, cô nghĩ dọn dẹp phòng Louis một chút, hy vọng lúc anh ta tỉnh lại có thể nhìn thấy một căn phòng ấm áp và sạch sẽ. Nhưng lúc cô đang dọn dẹp lại gặp Vincent. Đầu tiên là châm biếm cô làm việc tay chân vụng về, không thể so với người hầu. Sau lại nói một câu khiến cô vô cùng không hiểu được: "Đừng tưởng cô giả bộ vẻ dịu dàng chu đáo là có thể nắm chặt Louis trong tay. Anh ta không thích kiểu người như cô đâu, từ bỏ sớm đi, cô gái đáng cười."
Tay Phương Ấu Thanh nắm chặt chiếc giẻ lau, mãi mới đè nén được ý muốn nhét chiếc giẻ lau vào miệng Vincent. Không thể không nói, Vincent cũng có một phần ưu điểm, dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc cấp cao của hắn, trình độ văn hóa của cô tăng vọt. Tuy nhiên điều này cũng không tách rời được tài năng và nỗ lực của Phương Ấu Thanh. Vincent vốn khó tính, lúc cô có thể đọc báo ngày hôm đó một cách lưu loát chuẩn xác, phá lệ khen cô một câu: "Cũng không tệ lắm." Đương nhiên câu nói tiếp theo liền không dễ nghe như vậy. Sống chung lâu như vậy, Phương Ấu Thanh đã học được cách chọn lọc bỏ qua một phần lời nói của Vincent. Lời khích lệ cô nhận lấy, còn về những lời phê phán đầy bất mãn về cô, cô coi như không nghe thấy gì. Thật sự muốn nói lý với loại ma cà rồng thuần huyết tự xưng cao quý này, mỗi ngày tức giận đều có thể khiến cô tức chết tươi. Miệng của ai đó nếu không biết nói chuyện tử tế, thì có thể quyên tặng cho người cần. Cô lúc ấy suy nghĩ một chút, sẽ không nói Vincent có lẽ muốn so với vẻ cao cao tại thượng hiện tại này, bộ dạng nói lời ác độc khiến người ta dễ chịu hơn nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play