Phương Ấu Thanh bị giọng nói đột nhiên cao vút của hắn sợ đến run rẩy, sống ở đất nước này một thời gian, những từ ngữ cơ bản, cô ấy vẫn nghe hiểu được. Cô biết người vừa trở về, có lẽ là chủ nhân còn lại của lâu đài, đang đuổi cô ấy đi.
Thế là cô thoát khỏi vòng tay Louis, đứng sang một bên, cúi chào hai người, "Cảm ơn." Nói xong, cô quay đầu chạy về phía bên ngoài, đêm đông giá rét dường như có thể nuốt chửng con người.
Thấy cô biết ý mà rời đi địa phận của mình, sát khí đầy người của Vincent cuối cùng cũng giảm xuống. Ngay cả phát âm cũng thật nực cười. Cô nên cảm ơn hôm nay anh ta có tâm trạng tốt, nếu không, giờ phút này đã sớm bị anh ta bẻ gãy cổ rồi.
Còn Louis cảm nhận độ ấm dần mất đi, nghĩ đến thân hình mỏng manh gầy yếu của đối phương, do dự một lát, bóng người trong lâu đài cổ kính thoáng cái biến mất không thấy. Ngày lạnh thế này, lâu đài Airint cách nơi ấy muốn về cũng không gần chút nào, cô cứ thế tùy tiện đi ra ngoài, sẽ chết cóng mất. Là một quý ông đích thực, Louis không cho phép thảm kịch thế này xảy ra ngay dưới mắt mình.
Vincent cũng không ngăn cản anh ta, chỉ cần không xuất hiện trong địa phận của anh ta, Louis muốn làm gì, cũng chẳng liên quan gì đến anh ta. Anh ta ghét cái con chuột con lúc nãy nằm qua chiếc sô pha đó, chuyển sang một bên, rồi tìm một chiếc sô pha sạch sẽ ngồi lên. Cả bộ sô pha thiếu mất một chiếc, trông hơi kỳ cục, Vincent định ngày mai lại đặt làm một bộ mới, dù sao anh ta sẽ không chịu đựng được đồ vật của mình bị loại con người ti tiện dơ bẩn như thế sử dụng qua.
Bên ngoài, gió lạnh buốt, Phương Ấu Thanh ôm lấy mình đi ngược gió về phía trước. Ánh trăng lúc sáng lúc tối dưới mây đen che khuất, những vì sao trên bầu trời cũng đều mờ nhạt không chút ánh sáng. Đây là một khu rừng quỷ dị và tĩnh mịch, trên mặt đất phủ đầy cành khô và lá rụng, một khi giẫm lên, hơi mất tập trung sẽ vấp ngã. Trên cành cây là tiếng quạ đen kêu thê lương, lúc nãy cô cố gắng xác định phương hướng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi chạm phải đôi mắt của một con dơi. Từ đó, cô sợ đến mức chỉ dám cúi đầu bước tiếp.
Cô không biết mình có thể chết cóng ở đây không, nhưng cô biết, nếu vừa nãy cứ ở lại đó, chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ. Cô cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT