Ngày hôm ấy nhận được điện thoại hướng bệnh viện tới nơi, lòng cha mẹ Lâm đều treo lên tận cổ họng.

Cũng may khi đến nơi, bệnh viện nói người không có gì nghiêm trọng, chỉ là xương sườn bị gãy, có chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi tốt sẽ không để lại di chứng gì, cũng coi như trong rủi có may. Nghe được những điều này, cha mẹ Lâm mới thả được trái tim xuống.

Vốn dĩ họ định đợi Tiểu Tụng khỏe hơn sẽ đưa cậu về bệnh viện ở quê cho tiện chăm sóc, nhưng Tiểu Tụng lại kiên quyết ở lại đây, không muốn chuyển viện.

Ban đầu cha mẹ Lâm còn không hiểu vì sao, đợi đến khi thấy con trai gọi điện thoại, họ liền hiểu ra.

Vẻ mặt như đang suy tư điều gì của cậu khiến Lâm Dĩ Tụng hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống, sớm biết vậy cậu đã không gọi điện thoại cho sư muội trước mặt cha mẹ.

Từ ngày đó vì muốn giúp cậu ứng trước tiền thuốc men mà đến bệnh viện một chuyến, Lâm Dĩ Tụng không còn gặp lại sư muội nữa. Từ lúc đầu lòng tràn đầy mong đợi, cậu dần dần thất vọng.

Sư muội, dường như sẽ không đến thăm cậu nữa thì phải……

Cậu có mối quan hệ bạn bè rất tốt, dù là ngoài đời hay trong game, cậu đều có rất nhiều bạn bè. Nghe nói cậu bị tai nạn xe nằm viện, liên tục có người đến thăm cậu.

Cảm giác được bạn bè quan tâm rất tốt, nhưng Lâm Dĩ Tụng lại không thể thực sự vui vẻ. Cậu đang đợi một người, và trong tất cả những người đến thăm cậu, không có người mà cậu muốn gặp.

Càng không thấy cô, Lâm Dĩ Tụng càng thêm nhớ nhung.

Khác với sư phụ, theo số lần liên lạc giảm bớt, những khoảnh khắc ở chung với sư muội lại càng hiện rõ trong đầu. Không thể phủ nhận là cậu muốn gặp cô, rất muốn rất muốn, nghĩ đến mức cha mẹ cũng phát hiện ra sự khác thường của cậu, hỏi cậu có phải có chuyện gì giấu họ không.

Cậu muốn nói rõ ràng với cha mẹ, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại. Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là mối quan hệ sư huynh sư muội bình thường trong game mà thôi, lúc nghe được cậu nằm viện cần ứng trước tiền, không nói hai lời liền đến, đã rất tốt rồi, cậu còn tư cách gì mà đòi hỏi nhiều hơn nữa?

Cha mẹ cậu từ trước đến nay đều rất cởi mở, tam quan cũng rất chính trực, nếu cậu nói với cha mẹ là vì lý do ‘cô ấy không đến thăm con’ mà buồn rầu không vui, sợ là sẽ bị chê cười rất nhiều, còn phải ăn một trận phê bình.

Dù sao trong game chỉ là bạn bè bình thường, làm được đến mức này đã đủ lắm rồi!

Nhưng cậu vẫn không nhịn được oán trách. Lâu như vậy rồi! Người không đến, cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm cậu dạo này thế nào chứ? Cậu mỗi ngày từ sáng đến tối giữ điện thoại di động, sợ bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào của cô, nhưng trên thực tế, cô không hề nhắn tin hay gọi điện một lần.

Một lần cũng không.

Cậu vẫn luôn cho rằng đối với cô mà nói, cậu là một người rất quan trọng. Cậu biết phần lớn sự nhiệt tình của sư muội đối với cậu là vì cậu rất hào phóng, một chút tiền mà thôi, không sao cả, nếu đã hứa với sư phụ, cậu sẽ chăm sóc sư muội thật tốt.

Nhưng cậu lại nhớ đến những lần cùng sư muội giúp sư phụ đánh danh hiệu, dường như là một người khác vậy. Một sư muội như thế cậu chưa từng gặp, nhưng không nghi ngờ gì cậu thích sư muội như vậy, thích hơn bất kỳ lúc nào trước đây, ở bên cạnh cô thật vui vẻ.

Một người có thể thay đổi nhanh như vậy sao? Trước đây cô ấy nhiệt tình với cậu như thế, nhưng bây giờ, mối quan hệ của họ lại tụt xuống điểm đóng băng. Sư muội trước đây nói với cậu, cậu là người quan trọng nhất của cô ấy trong game. Nhưng bây giờ xem ra, cậu dường như, cũng không quan trọng đến vậy……

Lâm Dĩ Tụng càng nghĩ càng khổ sở, trong lòng chua xót khó tả.

Cậu nghĩ dứt khoát cứ như vậy đi, quen nhau từ trong game thì kết thúc ở trong game, cũng tốt thôi. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bạn bè quen nhau ngoài đời cũng có ngày xa lạ, huống chi là quen nhau qua mạng internet.

Cậu nói với cha mẹ: “Chúng ta chuyển viện đi, con về nhà, không ở đây nữa.”

Cũng thật là, khi cha mẹ chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuyển viện, cậu lại không có cốt khí đổi ý.

Chờ một chút……?

Vẻ mặt của cậu khiến cha mẹ Lâm nhìn cũng khó chịu. Vốn dĩ bị thương cần phải nghỉ ngơi tốt, nhưng đứa nhỏ này không biết làm sao nữa, ăn không ngon ngủ không yên, điều này không chỉ làm tốc độ hồi phục vết thương chậm đi, mà cả người cũng gầy rộc đi.

Mẹ Lâm đoán, con trai chắc chắn có chuyện gì trong lòng? Chỉ là, rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Bà chọn cách nói chuyện tử tế với con trai, sau khi hiểu đại khái, mẹ Lâm quả quyết nói: “Đã có chuyện muốn làm thì cứ làm đi, người sống trên đời này đúng là phải học cách kiềm chế bản thân, nhưng điều đó không có nghĩa là con phải đè nén chính mình.”

Nghe được lời khuyên của mẹ, Lâm Dĩ Tụng cuối cùng cũng lấy hết can đảm bấm số điện thoại.

…………

Thật ra không phải Phương Ấu Thanh cố ý không đến, chỉ là cô hiện tại bận kiếm tiền, thật sự không có thời gian. Hơn nữa nghĩ cha mẹ Lâm Dĩ Tụng đều ở bên cạnh anh, cô đến cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến cả hai bên đều không thoải mái, cô mới không đi lần nào. Nếu muốn dứt khoát, vậy thì dứt cho sạch sẽ, bây giờ trông có vẻ tốt, chỉ sợ đợi đến khi Thanh Sơn biết cô đã làm gì với em trai anh, sẽ trở mặt thành thù.

Hôm nay cô vẫn cứ theo lẽ thường cùng Lẫm Đông và Hạc Bạch đánh xếp hạng.

Ba người càng đánh nhiều trận, phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý. Lẫm Đông và Hạc Bạch dường như không để bụng chuyện trước kia, thấy cô không nhắc đến, cũng không hỏi lại nữa. Chơi cùng nhau nhiều, mối quan hệ của họ cũng trở nên hòa hợp hơn, Hạc Bạch và Lẫm Đông càng ngày càng khen cô hết lời, thái quá đến mức khi họ gặp phải đối thủ mạnh, cô bị đối phương dồn sát thương chết, họ cũng phải nói một câu “Chết đẹp!”

Phương Ấu Thanh: “……” Còn có thể như vậy sao?

Gặp được đồng đội phù hợp, leo rank có bạn đồng hành liền trở thành một hành trình vui vẻ.

Phương Ấu Thanh vừa báo kỹ năng cho hai người kia, thì lại nhận được điện thoại của Thanh Sơn.

“Tôi giảm sát thương cho Lẫm Đông, Hạc Bạch tự cẩn thận một chút. Bên kia người hỗ trợ tôi quấy rầy một chút, hai người xem có thể mang đi Xích Dương bên kia không.”

Điện thoại di động reo lên, nhưng tình hình chiến đấu đang đến hồi gay cấn, cô không thể thoát game để nghe điện thoại.

“Người hỗ trợ của bọn họ không giải được khống chế! Tôi trói chân cô ta rồi. Trói được rồi! Xích Dương còn thiếu một đòn, bồi thêm sát thương——”

Trên màn hình hiện ra giao diện kết quả chiến thắng.

Hạc Bạch và Lẫm Đông kích động không thôi, vừa rồi họ đã đánh bại đội được công nhận là top 10! Lúc xếp hàng, họ còn tưởng thua chắc rồi, ai ngờ lại thắng!

“Ngọa tào, anh Trúc Tử trâu bò! Mở, mở, mở! Chúng ta tiếp tục chinh phục biển sao trời bao la, hướng tới đặc miêu!”

Đội trưởng ở chỗ Phương Ấu Thanh, cô không xếp hàng ván mới, mở miệng nói: “Tôi tắt mic một lát, vừa rồi có điện thoại không nghe, tôi đi gọi lại.”

…………

Lâm Dĩ Tụng chuẩn bị bấm số điện thoại kia, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng thật kỳ lạ là khi bấm xong, lòng cậu lại bình tĩnh xuống.

Một giây, hai giây, ba giây……

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không có người nghe, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the subscriber you are dialing cannot be connected now. Please redial later.……”

Không ai nghe máy.

Sắc mặt Lâm Dĩ Tụng sa sầm xuống.

Là không nhìn thấy, hay là không muốn nghe điện thoại của cậu đây…… Cậu không biết. Nhưng, cậu đã không còn dũng khí gọi lại nữa.

Cậu ném điện thoại sang một bên, cả người rụt vào trong chăn.

Ngay khi cậu vừa nằm xuống không lâu, điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Dĩ Tụng vội vàng cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy dòng chữ ghi chú trên màn hình, trong mắt cậu lập tức sáng lên.

Cậu ấn nút nghe.

Bên tai truyền đến giọng nói mà cậu hằng mong nhớ.

“Alo, sư huynh? Anh sao vậy? Vừa nãy bận không nghe được điện thoại của anh, anh tìm em có việc gì sao?”

Lâm Dĩ Tụng lúc này cũng không rảnh lo ngại ngùng, cậu bất chấp ánh mắt tò mò của cha mẹ, mở miệng nói: “Sư muội, qua trận này anh muốn chuyển viện, em có thể…… đến nhìn anh một cái được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play