Cha mẹ Lâm Dĩ Tụng lòng nóng như lửa đốt từ Lâm Thành đuổi tới Hải Đô khi đã là buổi chiều.
Uyển chuyển từ chối ý tưởng người nhà họ Lâm muốn đáp lễ cô, Phương Ấu Thanh bắt xe taxi, trở về phòng thuê ở.
Vừa ra khỏi thang máy, Phương Ấu Thanh liền nhìn thấy trước cửa nhà cô đang đứng một người giao cơm hộp cao cao gầy gầy.
Đại khái là bởi vì có chút ngại nóng, anh ta đem mũ giáp lấy xuống, cúi đầu chơi điện thoại di động, một ít tóc con rũ xuống hai bên khuôn mặt tinh xảo. Đi vào mới thấy rõ ràng, anh ta nhuộm một mái tóc gần như màu đen tím.
Nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là chàng shipper cơm hộp có nhan sắc có thể đi đóng phim thần tượng hôm qua sao?
“Anh khỏe không ạ?”
Nghe thấy động tĩnh anh ta vội vàng ngẩng đầu, vừa thấy người đến, miệng há hốc ngây ngô cười nói: “Cô cuối cùng cũng đã trở lại, cô người không ở nhà, điện thoại cũng gọi không liên lạc được, tôi cầm cơm hộp đợi cô đã lâu!” Nói rồi anh ta đưa hộp cơm qua.
Phương Ấu Thanh duỗi tay nhận lấy, nhìn vào túi cơm hộp, suy đoán hôm nay cơm hộp sẽ khó ăn đến mức nào.
Cô có chút không hiểu rốt cuộc Chiếu Ảnh nghĩ như thế nào, đây là chuẩn bị đem kế hoạch “Dùng cơm hộp độc chết cô” quán triệt đến cùng sao? Hơn nữa ở tình huống không có phương thức liên hệ của cô mà vẫn đặt cơm hộp cho cô, giống như hôm nay liên lụy người khác đợi cô lâu như vậy, cô thực sự không thích.
Cô không biết anh chàng shipper cơm hộp này đã đợi ở chỗ này bao lâu, cũng không biết anh ta có phải trên đường đi giao hàng cho người khác rồi quay lại để giao tiếp cho cô không. Tóm lại là, Chiếu Ảnh hiện tại không chỉ hành hạ cô, mà còn hành hạ người khác.
Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng là hữu hiệu, nếu bản thân trốn tránh mà lại gây thêm phiền phức cho người khác, vậy thật quá đáng.
Phương Ấu Thanh hỏi: “Anh vẫn luôn ở chỗ này đợi tôi sao? Làm chậm trễ thời gian của anh, thật sự ngại quá. Lát nữa tôi sẽ đi cùng người kia nói rõ ràng, bảo anh ta đừng lại đặt cơm hộp cho tôi nữa.”
Vừa nghe cô nói như vậy, Hạ Miễn lập tức liền có chút luống cuống, không cho anh ta đặt cơm hộp, anh ta làm sao mượn phương thức đưa cơm hộp để đến gặp cô a. “Không có việc gì, tôi những chỗ khác đều đưa xong rồi. Không chậm trễ gì đâu.”
Phương Ấu Thanh lại là lắc đầu, xách theo cơm hộp liền vào phòng.
Hạ Miễn ở cửa thất hồn lạc phách nhìn theo bóng dáng cô biến mất, sâu sắc cảm giác thất bại.
Hôm nay đợi hơn ba tiếng liền nói được hai câu, nhìn cũng chưa nhìn đủ, người liền đi rồi?
Trong khoảnh khắc anh ta tự oán tự than, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, anh ta lấy ra xem, là Lâu Nhạn Nam gọi lại đây! Ánh mắt sáng lên, Hạ Miễn trân trọng nắm điện thoại di động chạy đến hành lang ấn nút nghe.
“Tình duyên tình duyên, em rốt cuộc khởi động máy gọi điện thoại cho anh, anh còn tưởng rằng em mất tích.” Hạ Miễn vui vẻ nói.
“……”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, lâu đến Hạ Miễn cho rằng điện thoại di động bị treo, đối phương mới mở miệng.
……
Trong phòng.
“…… Tôi có phải đã gọi sai điện thoại không?” Phương Ấu Thanh xem qua số điện thoại di động cho rằng bản thân đã gọi sai điện thoại, nhưng không sai mà.
“Không có, anh là Chiếu Ảnh a!”
“Vậy anh hôm nay là chịu kích thích sao……” Sao lại khác thường như vậy.
“Trong trò chơi mấy ngày không gặp em, chẳng phải là nhớ em sao? Khi nào trở về chơi vậy tiểu tình duyên.”
Ngữ khí này nghe tới càng khác thường……
Từ từ, dừng lại, cô không phải muốn cùng một Chiếu Ảnh trông có vẻ hơi không bình thường nói chuyện phiếm, cô có chuyện chính muốn nói.
Lựa chọn bỏ qua sự khác thường và những vấn đề vô nghĩa của đối phương, Phương Ấu Thanh nói: “Hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh đừng lại đặt cơm hộp cho tôi, anh muốn trả thù tôi cũng không đến mức ấu trĩ như vậy. Tôi thừa nhận bản thân mình đã làm sai chuyện, tôi cũng đang rất nỗ lực bù đắp, chỉ là xin anh đừng liên lụy người khác. Hôm nay anh giao cơm hộp đã đợi ở cửa nhà tôi rất lâu, hành vi của anh không chỉ gây bối rối cho tôi, hơn nữa còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của người khác.”
“……” Hạ Miễn nghĩ nói, đưa cơm hộp chính là bản thân anh ta, tặng đồ cho tình duyên của mình đợi một lát thì sao, nhưng anh ta lại sợ dọa đến cô ấy, chỉ phải giải thích nói: “Tôi đã trả thêm tiền cho cậu ấy, là chính cậu ấy nguyện ý chờ, không ảnh hưởng đến công việc của cậu ấy.”
Phương Ấu Thanh thở dài một tiếng, nói: “Chiếu Ảnh, tôi thật sự vì những việc tôi đã làm cảm thấy rất xin lỗi, chỉ là xin anh buông tha cho cuộc sống thực của tôi được không?”
“……”