Đến bệnh viện đã hơn mười một giờ, chờ cô tìm cha mẹ mượn tiền bắt xe đến bệnh viện thì đã 12 giờ.
Giữa hè, Hải Đô nóng như thiêu đốt, ánh mặt trời chói chang như muốn hòa tan người.
Từ dưới xe đến sảnh bệnh viện chỉ một đoạn ngắn, Phương Ấu Thanh đã đổ mồ hôi. Lên quầy lễ tân hỏi khoa cấp cứu ở đâu, đi như thế nào, cô lại vội vã chạy tới.
Đến nơi, Phương Ấu Thanh tìm một bác sĩ trông có vẻ rảnh để hỏi.
"Bác sĩ, xin chào, làm phiền một chút, xin hỏi người bị thương trong vụ tai nạn xe vừa đưa đến bây giờ ở đâu? Anh ấy có ổn không?"
Bác sĩ nam đang đứng dựa vào tường phủi bụi trên sổ ngẩng đầu liếc nhìn cô, ngẩn người một lát rồi hỏi lại: "Vừa rồi đưa đến ba người, một người bị thương nhẹ hình như có việc đã xuất viện, còn hai người bị thương nặng, nhưng sau khi cấp cứu thì không nguy hiểm đến tính mạng, đã chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Cô hỏi người nào?"
"Tôi ——"
Lúc này Phương Ấu Thanh có chút ngốc, cô căn bản không biết tên thật của Thanh Sơn là gì, trông như thế nào, cô chỉ biết anh ta khoảng bao nhiêu tuổi. Nhưng chỉ biết tuổi thì có tìm được người không?
"Anh ấy khoảng hai mươi mấy tuổi." Phương Ấu Thanh nói.
"..." Bác sĩ nam vẻ mặt dấu chấm hỏi. "Cô gái trẻ này, cô cần nói cho tôi biết họ tên của anh ấy, nếu không có diện mạo thì cô cũng nên miêu tả một chút chứ? Vừa rồi đưa đến những người bị thương đều còn rất trẻ."
Lúc này một y tá lớn tuổi đã đi tới, hỏi: "Bác sĩ Trương, người nhà của người bị thương vừa rồi đến chưa? Có một người bị thương không liên lạc được với người thân, chỉ có thể chờ anh ta tỉnh lại."
Phương Ấu Thanh nghe ra giọng nói của bà ấy giống như chính là người vừa nghe điện thoại của mình, vội vàng tiến lên: "Chào cô! Vừa rồi là cô liên lạc với tôi sao?"
Y tá lớn tuổi gật đầu nói: "Ừ?"
"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho bạn, chính là cô nghe máy, nói bạn tôi bị tai nạn xe đang nằm viện, điện thoại có khóa thiết bị nên không liên lạc được với người khác, hỏi tôi có thể đến được không."
"À! Cô là bạn gái của anh Lâm Dĩ Tụng này sao? Vậy cô đi theo tôi, đóng tiền viện phí cho anh ấy, lát nữa tôi sẽ đưa cô đến phòng bệnh của anh ấy."
Xem ra Lâm Dĩ Tụng chính là tên thật của Thanh Sơn.
"Tôi không phải bạn gái anh ấy." Phương Ấu Thanh đuổi kịp bước chân của bà ấy tiện thể giải thích.
"Số điện thoại của cô trong điện thoại của anh ấy được ghi chú là 'tiểu tổ tông' đấy." Y tá có chút ngạc nhiên, cách ghi chú này thường chỉ có bạn trai bạn gái mới dùng thôi.
"…… Thật không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè quen nhau qua game."
Vừa dẫn cô đi đóng phí, y tá vừa nói: "Tôi hiểu tôi hiểu, mấy bạn trẻ bây giờ toàn yêu online đúng không? Con gái tôi cũng vậy —"
Phương Ấu Thanh: "Thật không phải mà..."
Bây giờ bệnh viện đóng phí rất tiện, sau khi in hóa đơn chỉ cần quét mã QR trên đó là có thể thanh toán. Sau khi thanh toán viện phí, Phương Ấu Thanh đi theo một y tá trẻ tuổi khác đến trước cửa một phòng bệnh.
Y tá đẩy cửa ra chỉ cho cô: "Đây, anh Lâm ở phòng này, bị tai nạn xe, chân thương ở đầu hiện tại vẫn còn hôn mê, kiểm tra thì không có gì đáng ngại. Bên giường có chuông gọi, có vấn đề gì thì cứ ấn chuông. Tôi còn có việc khác, cô tự vào đi."
……