Lúc chờ mở đoàn, Hạ Miễn chỉ đành cố nén không thoát game. Giờ đánh xong rồi, anh ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Nếu là thật, vậy Lâu Nhạn Nam xong rồi – dám coi anh trai anh ta như cá, cô ta xứng sao!?

"Không có gì đâu, chỉ vậy thôi." Hạ Lãng nói.

"Em chỉ hỏi anh một câu, người vừa nãy em hỏi, có phải là Lâu Nhạn Nam không?"

"Lâu Nhạn Nam? Em đang nói Vãn Nguyệt sao?"

"Kệ cô ta tên gì, cái người vừa nãy nói chuyện với em ấy, có phải là cô ta không?"

Hạ Lãng "Ừ" một tiếng trả lời.

Trong nháy mắt lửa giận bùng lên, "Cô ta coi anh là cá để nuôi? Nuôi cá đến lượt anh trai em? Cô ta cũng giỏi thật đấy! Nếu em có thể tha cho cô ta, em sẽ viết ngược hai chữ Hạ Miễn!"

Hạ Lãng lắc đầu, không tán thành ý tưởng của anh ta, "Không cần thiết, thích cô ấy là chuyện của riêng anh, cô ấy có thích anh hay không, lựa chọn thế nào, đều không sai. Em không cần đi làm khó một cô gái, có lẽ cô ấy ngại ngùng từ chối anh thôi, bây giờ anh đã biết là không tốt rồi."

"Cô ta đang đùa giỡn với anh đấy! Chuyện này mà còn không sai?! Em nói cho anh biết, anh, Lâu Nhạn Nam không phải là người tốt lành gì đâu. Anh mà cho rằng cô ta ngại ngùng từ chối anh thì sai lầm lớn đấy."

Uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, Hạ Miễn hỏi: "Anh chơi game mà không nói với em, hai anh em mình chơi cùng nhau không vui sao? Có phải trong game anh vẫn nghèo kiết xác như vậy không?"

"Hửm? Chơi cùng em là chuyện không thể nào, em ồn ào quá. Nói nghèo kiết xác thì cũng không hẳn? Tài khoản nào của anh cũng toàn đồ tím cả."

"Ngoài đồ đạc ra anh còn tiêu tiền vào những thứ khác không?" "Cái này thì không có, anh chỉ đánh võ đài thôi."

"Ha ha. Lâu Nhạn Nam từ chối anh không phải vì ngại ngùng, cô ta chỉ khinh thường cái nghèo của anh thôi."

Hạ Lãng nhíu mày nói: "Không đến mức đó đâu, anh cảm thấy cô ấy không phải là người như vậy."

"Anh có biết cô ta trong thời gian quen em đã lấy của em bao nhiêu tiền và đồ không?"

Mở lịch sử trò chuyện ra, Hạ Miễn từng cái từng cái cho Hạ Lãng xem.

Vãn Nguyệt lạnh lùng với anh ta ở đây biến thành một người phụ nữ nhiệt tình dịu dàng, đối với em trai anh ta thì mọi cách dịu dàng cảm kích.

Lại nhìn tin nhắn lạnh băng của Vãn Nguyệt trong lịch sử trò chuyện điện thoại của mình, Hạ Lãng lúc này dù tính tình tốt đến mấy cũng có chút chịu không nổi.

Anh ta tắt màn hình điện thoại trong tay Hạ Miễn trả lại cho anh ta, cầm chìa khóa xoay người chuẩn bị ra cửa.

Giờ này đã hơn mười một giờ, không ở nhà thì còn có thể đi đâu?

Hạ Miễn túm chặt anh ta lại, "Anh, anh không đến nỗi đấy chứ, chỉ là một người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt thôi. Muộn thế này anh còn đi đâu?"

"Trong công ty còn chút việc chưa xử lý xong, giờ anh cũng không ngủ được, dứt khoát đến công ty làm việc."

Hạ Miễn còn muốn nói gì đó, Hạ Lãng đã thay giày xong, trực tiếp đi mất.

Đứng ở huyền quan, Hạ Miễn nhìn địa chỉ của Vãn Nguyệt trong tay, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Hải Đô, khu Bạch Lộc, Nguyệt Hoa Danh Đô, tòa 3, số 1211.

Hiện tại, chẳng phải anh ta cũng đang ở Hải Đô sao?

Lâu Nhạn Nam? Hay là Vãn Nguyệt? Cô xong rồi.

Xài tiền của anh ta, còn coi anh trai anh ta như cá để nuôi, hưởng thụ sự dịu dàng và yêu thích của anh ta, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Kẻ tham lam, chính là phải trả giá đắt –

……

Cúp điện thoại của Mã Đáo Thành Công, Phương Ấu Thanh cảm giác như mất đi nửa cái mạng. Mấy ngày không liên lạc, vừa liên lạc đã oanh tạc cô.

Cô thật sự lần đầu tiên gặp phải người như vậy – khó chơi đến thế. Mềm mỏng không được, cứ nhất quyết đòi cô một lý do, hơn nữa còn không tin, cứ nhất định muốn bằng chứng chuyện quan trọng thật.

Cô chẳng lẽ lại nói tôi là một hải vương giờ chuẩn bị cải tà quy chính chắc?

Tình hình trước mắt là, Mã Đáo Thành Công chưa từ bỏ ý định, Phương Ấu Thanh cũng không giải quyết được anh ta, chỉ có thể cứ để như vậy. Vừa rồi hai người lại cãi nhau một trận, cuối cùng Phương Ấu Thanh thật sự chịu không nổi, trực tiếp cúp điện thoại.

Điện thoại lại vang lên, Phương Ấu Thanh lúc này phiền không chịu nổi, cũng không nhìn số điện thoại, trực tiếp nhấn nghe.

"Tôi đã nói chia tay chia tay chia tay rồi! Chia tay hiểu không hả! Tôi không thích anh, anh đừng có bám lấy tôi nữa được không! Thật sự tôi chính là thay lòng đổi dạ không thích anh, cầu xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa được không hả!" Một tràng oanh tạc loạn xạ.

"..."

Bên kia điện thoại im lặng rất lâu, Phương Ấu Thanh nghĩ không nói gì cũng tốt, đang chuẩn bị tắt máy thì lại phát hiện người gọi là một số lạ.

Thế này thì thật xấu hổ, mình hình như đã mắng nhầm người…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play