Tô Từ sợ tới mức đứng im một chỗ không dám cử động. Cô mím môi, có chút khẩn trương mà nhìn Lục Chiết đang nằm trên giường.
Đầu nhanh chóng chuyển động. Rốt cuộc cô nên giải thích thân phận của mình như thế nào đây?
Căn phòng thật yên tĩnh, đến mức Tô Từ còn nghe được tiếng tim đập lung tung trong lồng ngực của mình.
Chết tiệt! Rốt cuộc cô đang chột dạ cái gì?
Thiếu niên vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Lá gan của Tô Từ lớn thêm một chút, cô cử động chân, tiến lên trước một bước.
Giây tiếp theo, thiếu niên đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy. Tô Từ sợ tới mức mở to hai mắt mà nhìn, cả người cô cứng đờ.
Ô, không cần phải đánh úp cô như thế đâu!
Trên khuôn mặt trắng nõn vừa tuấn tú vừa cương lãnh của Lục Chiết mang theo nét ửng đỏ của men say, khiến đôi mắt đen nhánh thiếu đi vài phần thanh lãnh, vừa ẩm ướt lại vừa lấp lánh.
Ánh mắt anh dừng trên người Tô Từ đứng ở mép giường: "Cô là ai?"
Đáy lòng Tô Từ dâng lên khó hiểu. Anh là say rượu? Hay là không say rượu?
Nhưng nếu anh đã phát hiện ra cô thì vừa lúc cô có thể mượn cơ hội này để nói chuyện với hắn: "Tôi.."
Chỉ là Tô Từ vừa mới cứng rắn một chút thì đã bị Lục Chiết đánh gãy.
Lông mày thiếu niên nhíu lại: "Đây là của Đoàn Đoàn."
Hả?
Tô Từ không rõ cho lắm.
Lục Chiết từ trên giường bước xuống. Anh ngồi xổm trước mặt Tô Từ, ngay lúc cô còn đang kinh ngạc trong lòng, bàn tay lạnh băng của thiếu niên trực tiếp cầm lấy mắt cá chân của cô.
Chân đột nhiên bị nhấc lên, Tô Từ liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống mép giường: "Anh làm cái gì vậy?"
Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, Tô Từ thấy rất rõ trong mắt anh tỏ ra ghét bỏ: "Đây là của Đoàn Đoàn."
Là đồ anh mua cho Đoàn Đoàn!
Thấy bàn tay to lớn của anh đang vuốt ve cái vòng màu đỏ trên mắt cá chân của cô, Tô Từ mới hiểu Lục Chiết đang nói cái gì.
Cô chớp mắt, ánh mắt của thiếu niên trước mặt hơi tối, không thanh tỉnh cho lắm. Chẳng lẽ anh say thật sao?
Tô Từ thở phào một tiếng, cô muốn giải thoát cho mắt cá chân đang bị Lục Chiết nắm lấy, nhưng lại phát hiện mình gỡ không ra: "Buông tay."
"Đây là của Đoàn Đoàn." Lục Chiết lặp lại.
Bàn tay anh nắm chặt một đoạn mắt cá chân tinh tế của Tô Từ, cúi đầu bắt đầu kéo cái vòng màu đỏ ra. Dĩ nhiên, anh muốn cởi cái vòng màu đỏ từ trên chân cô xuống để đeo lại cho Đoàn Đoàn của anh.
Tô Từ cũng không chấp người say rượu, đôi tay cô chống hai bên hông, mặc cho chân của mình nằm trên đầu gối của Lục Chiết đang ngồi xổm xuống.
Làn da của Tô Từ hiện tại rất tốt, cả người trắng như tuyết, không chỉ bóng loáng tinh tế, mà ngay cả hai bàn chân cũng xinh đẹp đáng yêu vô cùng, nhưng không biết có phải quá mức kiều nộn hay không, ngón chân cùng mắt cá chân khéo léo còn lộ ra màu hồng nhợt nhạt.
Vừa tinh tế, lại suy nhược.
Bị bàn tay to của thiếu niên nắm lấy, như thể chỉ cần siết nhẹ, liền có thể bị bóp nát.
Lục Chiết rũ mắt, rất nghiêm túc mà tháo cái vòng màu đỏ trên mắt cá chân của cô xuống.
Tiểu hồ lô màu bạch ngọc trên chiếc vòng màu đỏ lắc lắc không ngừng.
Cũng không biết có phải do bệnh ALS hay không mà tay Lục Chiết vẫn luôn băng lãnh. Ngón tay hắn mang theo vết chai mỏng không ngừng cọ vào mu bàn chân của cô, xúc cảm tê dại thật sự, đến mức cẳng chân Tô Từ còn nổi cả da gà.
Bình thường cô đều được Lục Chiết ôm, không cần phải đi đường nên Tô Từ không phát hiện. Nhưng hiện tại khi chân bị anh nắm chặt như vậy, cô mới phát hiện không chỉ tai thỏ của cô thật mẫn cảm, mà ngay cả chân cô cũng mẫn cảm vô cùng.
Trước kia cô có xem qua trên mạng, chân của thỏ con không được tùy ý chạm vào, vì chân nhỏ là nơi mẫn cảm của con thỏ.
Hiện tại cảm nhận được từng đợt ngứa ngáy, tê dại, cô coi như đã rõ, xác thật là vô cùng mẫn cảm!
"Anh động tay nhanh lên đi." Tô Từ chịu không nổi mà rụt chân.
Dù là uống say, ngón tay thon dài của Lục Chiết vẫn rất linh hoạt. Chỉ vài cái, anh đã cởi được cái vòng đỏ trên mắt cá chân xuống.
Lùi chân về sau, lúc Tô Từ dẫm lên mặt đất lạnh lẽo, cô mới cảm thấy chỗ ngứa trên bàn chân giảm đi một chút. Cô im lặng nhìn Lục Chiết, muốn xem xem kế tiếp anh còn làm ra hành động kinh người nào nữa không.
Lấy được cái vòng đỏ, Lục Chiết đến liếc mắt cũng lười, không thèm nhìn Tô Từ "đẹp đến kinh người" đang ngồi ở mép giường. Anh nắm cái vòng màu đỏ, đi quanh phòng tìm thỏ con.
Tô Từ cũng nhìn ra được hành động của thiếu niên. Chỉ là.. Khụ, cô đang ở mép giường, anh làm quái nào mà tìm được?
Cô vươn chân dài, mũi chân đối diện bàn đọc sách, nhìn thiếu niên say rượu đang tìm kiếm trong ngăn kéo, tốt bụng mà nói cho anh: "Đừng tìm nữa, tôi ở chỗ này."
Lục Chiết quay đầu lại, ghét bỏ mà nhìn Tô Từ một cái: “Đoàn Đoàn đẹp hơn cô.”
Tô Từ ngồi ở mép giường lập tức đứng lên. Công kích cô cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói cô khó coi!
Bộ dáng thỏ con của cô sao có thể đẹp hơn bộ dạng hiện tại của cô?
Cô gọi Phú Quý ra: "Ai là người đẹp nhất thế giới?"
Phú Quý hiển nhiên đã nghe được tiếng nghiến răng ken két của Tô Từ 【 Ở trong lòng Phú Quý, chủ nhân là người đẹp nhất thế giới. 】
Tô Từ hừ hừ, nghe đi, đây mới là tiếng người.
Ở bên kia, đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết càng ngày càng ẩm ướt phiếm sáng, gương mặt cương lãnh cũng càng ngày càng hồng hồng, hiển nhiên, men say đã hoàn toàn phát tác.
Anh quay đầu, đến trước khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Từ: "Cho Đoàn Đoàn."
Hai mắt Tô Từ choáng váng, cô nhìn Lục Chiết đang ngồi xổm xuống, lại lần nữa nắm lấy mắt cá chân của cô, cầm sợi dây đỏ vừa mới tháo từ trên chân cô xuống, lại lần nữa mà đeo lên cho cô.
A, thật sự là say quá say luôn rồi.
Triệu gia ở bên kia.
Lý Trường Phương nắm lấy cổ áo của Triệu Ưu Ưu, trực tiếp tát một tát.
Thịt trên tay bà ta cực dày, lúc vung tay tạo ra thanh âm rất lớn, trực tiếp đánh Triệu Ưu Ưu đến hóa ngốc.
Một cái tát giáng xuống, sườn mặt trắng nõn của cô ta in hằn một dấu bàn tay hồng hồng, mà sườn mặt còn lại, dùng mắt thường cũng thấy đã sưng đỏ lên.
"Mày dám đánh con gái tao? Tao liều mạng với mày." Mẹ Triệu thấy con gái bị đánh, bà ta lập tức tiến lên muốn động thủ với Lý Trường Phương.
Dáng người Lý Trường Phương vừa rộng lại vừa béo, mẹ Triệu thon gầy sao có thể là đối thủ? Tuy bị ăn mấy cái bạt tai đau điếng của Lý Trường Phương, nhưng bà ta cũng không quá bị thiệt, tay gắt gao nắm lấy đầu tóc của Lý Trường Phương mà kéo.
Đổng Kiến thấy ba Triệu muốn tiến lên giúp đỡ, hắn ta lập tức ngăn lại, hai người cũng vừa vặn lao vào đánh nhau túi bụi.
Trong phòng Triệu gia, nháy mắt đã loạn thành một đoàn.
Triệu Ưu Ưu ngơ ngác, trên mặt đau đến mức nước mắt chảy ròng. Cô ta không nghĩ tới sẽ nháo thành như thế này.
Trước kia cô ta có xem qua một ít tiểu thuyết trọng sinh, bên trong nữ chủ sau khi trọng sinh đều đi mua vé số, mua nhà ở, trở nên giàu có. Vì cái gì tới lượt cô ta lại biến thành như vậy?
"Đừng đánh, mọi người đừng đánh nữa." Triệu Ưu Ưu ở bên cạnh không dám tiến lên, cô ta gấp đến độ dậm chân xuống sàn.
"Tiểu tiện nhân, mày trả vé số.. trả lại vé số cho bọn tao, bọn tao liền dừng tay!" Lý Trường Phương đè lên muốn rút bàn tay của mẹ Triệu ra.
Nhưng mẹ Triệu kiên quyết nắm chặt đầu tóc của đối phương không buông: "Cút! Vé số là của nhà tao!"
Cướp tiền bà ta có khác gì muốn cướp luôn mạng của bà ta!
Triệu Ưu Ưu không có cách nào, cô ta đành báo cảnh sát.
Coi như Triệu Ưu Ưu nói dối, sinh nhật của mẹ Triệu không giống với dãy số trên vé số, thì đến chuyện xảy ra trước khi trúng thưởng vé số, cho dù Triệu Ưu Ưu có lừa gạt, cũng chỉ lừa mất hai đồng. Trong mắt cảnh sát, cô ta không có khả năng biết trước được vé số sẽ trúng thưởng.
Huống chi Triệu Ưu Ưu tốn tới một trăm đồng để mua lại tờ vé số trong tay Đổng Kiến, ngươi tình ta nguyện, cho nên, vé số thuộc sở hữu của Triệu Ưu Ưu.
Về phần ông chủ hiệu vé số, cũng chỉ có thể chứng minh, Triệu Ưu Ưu xác thật đã dùng một trăm đồng mua lại tờ vé số từ trong tay của Đổng Kiến.
Vì chỉ có thể đồng ý giải hòa, Đổng Kiến và Lý Trường Phương nghiến răng nghiến lợi rời khỏi cục cảnh sát. Nhìn thấy người của Triệu gia từ phía sau đi ra, Lý Trường Phương hung hăng xì một tiếng khinh miệt.
"Ngày tháng của chúng ta còn dài." Nhà bọn họ ở lầu tám, Triệu gia ở lầu năm, muốn đối phó Triệu gia còn không dễ sao?
Tuy không thể làm ra chuyện phạm pháp, nhưng làm một ít chuyện ghê tởm vẫn có thể.
Ngày hôm sau, lúc Triệu Ưu Ưu mở cửa, cô ta liền thấy trước cửa nhà phủ kín rác rưởi, thậm chí có một ít vệt nước tanh tưởi, khiến cô ta bị thúi đến mức thiếu chút đã nôn hết bữa sáng ra.
Cô ta xem như đã rõ, khi Lý Trường Phương nói ngày tháng còn dài là có nghĩa gì.
* * *
Trong phòng thật yên tĩnh.
Thời điểm Lục Chiết tỉnh lại, sắc trời đã bừng sáng, ánh dương ấm áp của buổi sáng dào dạt chiếu vào phòng, dừng trên chiếc giường xám xịt, chiếu vào anh khiến anh lại lần nữa nhắm mắt.
Một hồi lâu, Lục Chiết mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh đều thanh tỉnh.
Đầu có chút đau.
Lục Chiết nhớ rõ tối hôm qua có bồi ông chủ Phương uống rượu, anh hình như uống say, sau đó nằm mơ cả đêm.
Trong mơ hắn nắm chân nhỏ của con thỏ giúp nó mang chiếc vòng.
Không đúng! Anh còn mơ thấy một cô gái, trên mắt cá chân của cô cũng cột một sợi dây đỏ, anh không thấy rõ bộ dáng, nhưng biết được da cô rất trắng.
Giọng cô dịu dàng mà quát anh, bảo hắn đừng nháo.
Lông mi dày che mất thần sắc trong mắt Lục Chiết, lúc đứng dậy anh phát hiện, bên cạnh có đồng phục của anh, mà thân thể của con thỏ chôn trong đồng phục, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, đang ngủ rất ngon lành.
Cách đó không xa, là chiếc vòng đỏ trên chân con thỏ đã bị cởi xuống.
Lúc đến phòng học, khi bị Lục Chiết móc ra từ ba lô, Tô Từ mới tỉnh giấc.
Cô cũng quên mất tối hôm qua đã cùng Lục Chiết náo loạn bao lâu, anh cởi ra rồi mang lại cái vòng mấy lần, cuối cùng cô chịu không nổi cơn buồn ngủ, mơ màng mà thiếp đi luôn.
Không nghĩ tới sau một giấc ngủ, cô lại trở về con thỏ.
Đừng hỏi cô có cảm nhận ra sao, nếu có thì chính là hối hận! Cô bị Lục Chiết nháo đến mức quên nhân cơ hội mà hôn anh thêm mấy lần nữa!
Ngẩng đầu nhìn một khuôn mặt cương lãnh, cái cằm kiên nghị của thiếu niên, cô rất khó mà tưởng tượng người này tối hôm qua trông như một tên ngốc, nắm chân cô náo loạn hơn nửa đêm!
Tô Từ cúi đầu nhìn chân nhỏ của mình, có lẽ lúc sáng nay, anh đã giúp cô đeo lại cái vòng.
"Nghe nói lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến."
"Tôi mới vừa đi qua văn phòng của chủ nhiệm một chuyến, thấy được đối phương vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa còn quyên tặng cho trường một cái thư viện."
"Đù, là cao phú soái hả?"
"Hiện tại đã là năm ba trường Trung học (lớp Mười Hai), làm sao lại còn có người chuyển đến nhỉ?"
* * *
Sáng nay tâm tình của Triệu Ưu Ưu không được tốt. Mẹ Triệu muốn cùng nhà bên kia lý luận, nhưng lại bị cô ta ngăn lại vì không có chứng cứ chứng minh rằng là nhà bên kia làm. Hơn nữa, cô ta cũng không muốn mẹ mình lại cùng nói lý với đôi vợ chồng bên kia làm gì, miễn cho họ lại xông vào đánh nhau lần nữa.
Gương mặt cô ta vẫn còn sưng đỏ sau khi bị Lý Trường Phương tát một bạt tai. Qua một buổi tối, vết đỏ vẫn chưa tan đi, lúc nói chuyện chỉ khẽ cử động cơ mặt cũng sẽ phát đau.
Cô ta hít mũi, trong lòng cảm thấy thật ủy khuất, cho dù là chuyện hôm trước mạo nhận cứu người hay là chuyện lừa gạt vé số, cô ta đều cảm thấy chính mình rất ủy khuất.
Cô ta xác thật đã cứu người, cũng không có nói dối, chỉ là đối tượng cứu người không giống nhau mà thôi, cô ta cũng không thẹn với lương tâm.
Tính đến chuyện vé số, cô ta dùng tiền để mua, là danh ngôn chính thuận, ngươi tình ta nguyện mà mua. Tất cả là do Đổng Kiến tự mình sửa lại dãy số, chuyện này không thể trách cô ta được.
Cắn cắn môi, khóe mắt Triệu Ưu Ưu hồng hồng, khi lơ đãng ngước mắt, cô ta thấy từ nơi không xa, một nam sinh đi đến bên cạnh giáo viên, ánh mắt đối phương kiêu ngạo, khí thế cường thịnh, đẹp trai đến mức khiến người khác không thể bỏ qua.
Triệu Ưu Ưu liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.
Là cậu ta sao?
Nằm trên đùi Lục Chiết, Tô Từ dựng hai tai thỏ lên, nghe mọi người xung quanh nghị luận, cô nhớ tới, nam sinh mới chuyển đến này chính là nam chính trong sách thì phải.
Cô vừa nhớ trong sách miêu tả nam chính ra sao, vừa ngẩng đầu lên nhìn thử thiếu niên phía trên.
Đúng là nam chính xuất hiện, nam phụ càng ngày càng trở thành không khí.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính tới, tiểu đáng thương càng trở thành người qua đường!