Anh nhìn cô một lát, ánh trăng và ánh sao rơi vào trong đôi mắt đen nhánh, nhưng lại giống như rơi xuống một khe sâu không đáy, u ám, tối tăm đến mức không có một ánh sáng phản chiếu: “Hôm nay dưới tầng cũng có những người khác chờ em, anh đứng ở chỗ tối nhất, không để các bạn học nhìn thấy trong số những người theo đuổi em còn có một người tàn tật, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào tới em đâu.”
“Ở dưới tầng chờ nhìn thấy em, một chuyện đơn giản là vậy, nhưng trước kia đối với anh mà nói cũng chỉ có nằm mơ mới có thể hy vọng xa vời, cho dù em không tới bên cửa sổ, anh vẫn biết em ở đó, đèn sáng là vẫn đang ăn hoặc chơi cái gì đó, đèn tắt là đang nằm trên giường, nghiêng sang bên phải, cuộn tròn người lại theo thói quen… Anh có thể ở bên em theo cách như vậy đã rất tốt rồi.”
Trong cổ họng Thẩm Hòa Ninh lan tràn vị ngọt, chỉ có thể liên tục đè xuống, cô sợ chân anh đứng lâu như vậy sẽ không chịu nổi, nhưng lại không muốn nói ra khỏi miệng làm lộ tâm sự của mình.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, áo khoác dài tôn lên dáng người hoàn mỹ, gọng kính màu vàng nhạt che khuất con ngươi đen, nhìn có vẻ lạnh lùng lịch sự, nhưng thực tế thứ cảm giác xâm lược đang giương nanh múa vuốt kia dường như có thể xuyên thấu qua cửa sổ, bám trên người cô giống hệt một thực thể.
Cô gái trẻ cầm điện thoại đứng sau cửa kính, trong ánh đèn yếu ớt, cô nhỏ bé, thanh tú và trắng ngần, mái tóc dài xoăn nhẹ lười biếng xõa trước ngực, vừa lung linh vừa lạnh giá, giống như nữ thần điều khiển mọi vui buồn, sự sống lẫn cái chết của anh, lúc này lại cụp mắt hạ xuống cho anh một nhát đao.
“Thầy Bạc, anh về nhà đi.”
Yết hầu anh lên xuống khó khăn, thấp giọng cười một tiếng: “Ninh Ninh, anh đâu có nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play