“Cũng không tính là trùng hợp, dù gì ở đây cũng không lớn, cách phòng của mọi người cũng đâu có xa.” Cô nói, muốn vòng qua anh ta rồi rời đi.  
Phục Trầm di chuyển bước chân, lại lần nữa chắn trước mặt cô.  
Ánh mắt Khương Vị Tranh hơi thu lại, ngẩng đầu nhìn anh ta chăm chú: “Là đang chuẩn bị để bây giờ chụp hình sao?”
“Xin lỗi, khi nãy tôi đã nói dối.” Phục Trầm nói, gương mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Anh ta rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt này trước mặt cô, dường như trong phút chốc gỡ bỏ sự thờ ơ lạnh nhạt, nét mặt trở nên bất lực.        
Khương Vị Tranh không tiếp lời.  
Không biết có phải để làm dịu tâm trạng hay không, Phục Trầm treo máy ảnh lên vai, lấy điếu thuốc ra và cúi đầu châm thuốc: “Có lẽ cô đã nghe thấy đoạn nói chuyện của chúng tôi rồi phải không?”
Mặc dù câu này là một câu hỏi, nhưng giọng điệu giống như câu khẳng định, “Thật ra, những gì cô ấy nói không sai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play