Giọng nói của Kỳ Phong Miên mềm nhẹ, lấy lòng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng che lấp đôi mắt của Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh không buồn ngủ chút nào.
Cô nhắm mắt lại, hơi có chút bất an mà bắt lấy tay của Kỳ Phong Miên, không nhịn được mà miên man suy nghĩ. Nhỡ mà tận thế thật sự đến trước thời hạn thì làm sao đây? Biết đâu cô ngủ rồi, không ai trông cô, quái vật xông tới ăn luôn cô thì phải làm sao?
Vậy thì thảm quá. Có khi cô sẽ trở thành trọng sinh giả (*) vô dụng nhất thế giới mất?
(*) người được trọng sinh
Mí mắt Vân Lộ Tinh run rẩy, sau đó đột nhiên mở mắt ra, lông mi dày cong vút giống một cái bàn chải nhỏ, chải qua lòng bàn tay của Kỳ Phong Miên.
Cô lo lắng sốt ruột nhìn cửa phòng bệnh, nhỏ giọng yêu cầu với Kỳ Phong Miên: “Anh có thể dùng ghế dựa chắn cửa không?”
Kỳ Phong Miên nhìn cô một cái, đôi mắt thâm trầm, môi hơi động, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đứng dậy, kéo ghế dựa đến trước cửa.
Vân Lộ Tinh thoáng an tâm hơn một chút, nhắm mắt lại. Vài phút sau, cô bỗng nhiên nghĩ đến: hình như cái ghế kia thoạt nhìn không bền lắm..

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play