Trương Thiên Tài đáng thương gặm xong bánh bao, sau đó tiếp tục ngồi xổm chỗ lan can ngục giam, trông mòn con mắt mà nhìn hướng lan can, lại qua mấy giờ. Anh rốt cuộc cũng chờ được hình bóng quen thuộc.
Mấy người Vân Lộ Tinh giao tiền phạt, Trương Thiên Tài được người mang ra ngoài, sau đó chuộc Trần Ngọc Linh ra.
Chờ đến khi nhìn thấy Điềm Điềm, Vân Lộ Tinh bừng tỉnh nói: “Là các người à.” Trần Ngọc Linh cũng nhớ rõ bọn họ, nghe vậy sửng sốt, nhấp môi không biết nói thế nào cho phải.
Cô nhìn Vân Lộ Tinh, biểu cảm lo lắng, sợ đối phương nói việc mình đã từng muốn đưa Điềm Điềm đi cho Trương Thiên Tài, nhưng đối phương chưa nói gì cả, trên thực tế Vân Lộ Tinh chỉ cảm thấy không cần thiết, hơn nữa đã qua mấy tháng, cô sớm đã đã quên chuyện này.
Ngay cả nhớ ra Trần Ngọc Linh, cũng là vì cô bé Điềm Điềm. Lão Ngô và Trương Thiên Tài đang lải nhải nói chuyện, Vân Lộ Tinh chen vào nói: “Trương Thiên Tài, lão Ngô nói cậu bỏ trốn cùng người ta.”
Cô không chút do dự bán đứng lão Ngô, đếm trên đầu ngón tay cáo trạng: “Lão Ngô còn chuẩn bị dịch vụ mai táng một con rồng cho cậu á, có quan tài có vòng hoa, còn có tiền giấy, mấy căn biệt thự cùng tiền Âm Phủ……”
Trương Thiên Tài sửng sốt một chút: “Ai bỏ trốn chứ?” Trần Ngọc Linh cũng giật mình tại chỗ, sau đó không hiểu sao lại đỏ mặt, không được tự nhiên.
Lão Ngô bị bóc đế, ông một chút cũng không hổ thẹn, cũng không thèm xem lại mình, mà bóc đế nhau với Vân Lộ Tinh: “Tiểu Lộ Châu, cậu ấy cũng mang theo quan tài tới tìm chúng tớ!”
Vân Lộ Tinh cũng không để ý, xua xua tay: “Tớ thật sáng suốt, cậu cũng mặc kệ Trương Thiên Tài, nếu tớ đến muộn một chút, quan tài tớ mang đến là vừa vặn dùng được.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT