Kỳ Phong Miên đi rồi, đối mặt với căn phòng không một bóng người, Vân Lộ Tinh lẩm nhẩm trong chốc lát, lại lần nữa vui vẻ lên.
Bởi vì chuẩn bị đầy đủ, Vân Lộ Tinh thăng cấp vô cùng thuận lợi. Cô chỉ cần nhắm mắt lại, nắm tinh thể, rất nhanh đã có thể hấp thu năng lượng, thăng cấp lên cấp ba, khi cô thăng cấp thành công đi ra khỏi phòng, phát hiện thời gian mới qua đi một giờ mà Kỳ Phong Miên đang dựa vào cửa phòng cô.
Anh rũ đầu, sợi tóc màu nâu rủ xuống, che khuất mặt mày xinh đẹp tinh xảo của anh, lưng dựa vào vách tường, tư thái lười nhác du dương, trong lồng ngực ôm trường đao quen thuộc, đầu ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá còn đang chậm rãi cháy.
Sương khói xuyên qua đầu ngón tay thon dài của anh, xuyên thấu qua cánh môi anh, mờ ảo bay về phía trước, khiến cả người anh khi được chiếu vào trở nên mông lung.
Kỳ Phong Miên nhìn nơi xa ngẩn ngơ, biểu cảm, tư thái lộ ra vài phần không chút để ý, lười biếng lại tự phụ, đặt mình trong sương khói, lúc này anh lộ ra một tia khí chất xuất trần.
Nghe thấy chỗ cửa phòng có động tĩnh, anh nghiêng nghiêng đầu, nghiêng mắt nhìn về phía Vân Lộ Tinh.
Đuôi mắt khẽ nhếch, cong cong môi, sau khi nhìn thấy Vân Lộ Tinh cũng không vội lại đây mà biếng nhác hút xong một hơi cuối cùng, dùng tiếng nói chỉ có mình mới có thể nghe thấy, thấp giọng than một câu: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc ai? Anh chưa nói.
Nhưng nếu Vân Lộ Tinh nghe thấy, nhất định sẽ biết, Kỳ Phong Miên đang đáng tiếc cô không bị dị biến thành quái vật, đại kế tuẫn tình của anh lại bị hoãn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play