Những lời này của người phụ nữ này dường như chỉ là lời nói vô tâm, nói xong cô vội vàng đi. Người phụ nữ đi rồi, cô bé vốn hoạt bát rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, bé nắm ngón tay đứng tại chỗ nhìn bóng dáng người phụ nữ, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, cô bé mới cúi đầu, chậm rì rì trở về, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ ở trước sạp ngẩn ngơ.
Cô bé không nhúc nhích, tay nhỏ bị bẩn chống hai má, đôi mắt to tròn nhìn đám mây phiêu đãng trong không trung ngẩn ngơ.
Kỳ Phong Miên nhìn một lát, liếc thấy cô vợ nhỏ của mình cũng đang ngẩn ngơ ở bên cạnh, bỗng nhiên bật cười. Anh nói với Vân Lộ Tinh ở bên cạnh: “Đúng là có chút giống.”
Loại giống nhau này cũng không phải chỉ diện mạo, mà là về khí chất. Đôi mắt của cả hai đều là mắt hạnh, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, hai người nhìn qua đều ngốc ngốc, ngôn ngữ cử chỉ đều chậm rì rì, giống như phản ứng chậm chạp của một con con lười.
Lúc uể oải, các cô đều sẽ cúi cái đầu nho nhỏ xuống, lúc khổ sở, các cô thích ngẩn ngơ, có đôi khi sẽ nhìn phong cảnh ven đường cả ngày.
Đám mây phiêu đãng, lá cây rơi rụng, bùn đất trên mặt đất, đóa hoa khô héo… Đó đều là đối tượng Vân Lộ Tinh thích quan sát.
Kỳ Phong Miên không được đáp lại, anh nghiêng người nhìn lại, phát hiện Vân Lộ Tinh cũng đang ngẩng cổ nhìn đám mây trên bầu trời.
Lúc này trên không trung cũng không đẹp, vật thể bông phiêu đãng ở trong không trung, hỗn tạp ở bên trong đám mây trắng tinh mềm mại, nhìn từ xa, chỉ cảm thấy đám mây vốn trắng tinh thuần khiết bị nhiễm một ít thứ màu đen, cũng không tính là đẹp.
Mà bầu trời cũng không còn xanh thẳm giống như trước đây, không trung bị vật thể bông che đậy như bị một bàn tay vô hình bịt kín một bức màn xám xịt, không hiểu sao khiến người ta có dự cảm xấu, làm người nhìn thấy đã không khỏi nhíu mày.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT