Vân Lộ Tinh và Trương Thiên Tài cũng không biết bọn họ đã đợi bao lâu, hai người một bên nói chuyện phiếm một bên chú ý động tĩnh của lão Ngô và Kỳ Phong Miên, đương nhiên, trọng điểm chú ý là Kỳ Phong Miên. Cuối cùng, lão Ngô đã sớm dừng đổ máu, không lâu trước đây còn có dấu hiệu tỉnh lại, chứng minh ông đang dần dần khôi phục, mà Kỳ Phong Miên thì lại không. Anh khi tốt khi xấu, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị dị biến thành quái vật.
Vân Lộ Tinh và Trương Thiên Tài không dám ngủ, sợ khi đang ở trong mộng thì Kỳ Phong Miên biến thành quái vật ăn hết tất cả mọi người, hai người bọn họ từ trong nhà lôi một bộ mạt chược ra, sau đó hai người đánh bài cùng hai con người diều, mỗi người ôm một thùng đồ ăn vặt từ trong kho hàng để làm tiền đặt cược.
Mới đầu còn rất thú vị, sau khi Vân Lộ Tinh thua hết đồ ăn vặt, cô mới phát hiện Trương Thiên Tài có thể xem bài của người diều, cô nhìn Trương Thiên Tài đang ngon lành ăn đồ ăn vặt của mình, biểu cảm dại ra.
Cô bĩu môi tội nghiệp lên án: “Cậu gian lận.” Thứ cô dùng để làm tiền đặt cược đều là đồ ăn vặt mình rất thích, không ngờ sẽ thua hết. Cô quyết định về sau sẽ không chơi cùng Trương Thiên Tài nữa.
Trương Thiên Tài nhìn cô tức đến mặt đều đỏ, tay gặm đồ ăn vặt dừng một chút, tiếp đó, không chút thành ý mà giải thích: “Được được, lần sau tôi không làm thế nữa.” Nói đến lần sau, hai người đồng thời trầm mặc, tiếp đó nhìn Kỳ Phong Miên và lão Ngô đang ở trên giường, phiền muộn nghĩ: cũng không biết còn có lần sau hay không.
Trương Thiên Tài đẩy đẩy rương đồ ăn vặt mình thắng kia về phía Vân Lộ Tinh, an ủi nói: “Ăn đi ăn đi, nói không chừng đây là lần cuối cùng chúng ta ăn chân gà ngâm ớt trong đời đấy.”
Ăn xong đồ ăn vặt, hai người ngồi dưới đất ngơ ngẩn, không biết qua bao lâu, Vân Lộ Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới vẫn cứ đen nhánh một mảnh. Vân Lộ Tinh nhịn không được cầm đồng hồ lên, phát hiện hiện tại mới hơn 1 giờ sáng, cách hừng đông còn mấy tiếng nữa.
Trương Thiên Tài duỗi đầu nhìn, ngáp một cái nói: “Dựa theo thời gian yêu cầu để dị năng thăng cấp, tớ đoán chừng viện trưởng Kỳ sẽ tỉnh lại trước hừng đông.” Còn sau khi tỉnh lại là quái vật hay là con người thì không chắc.
Vân Lộ cũng hiểu rõ ngụ ý của Trương Thiên Tài, cho nên cho dù cô đã buồn ngủ vô cùng nhưng vẫn mạnh mẽ chống mí mắt ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích nhìn Kỳ Phong Miên ở trên giường.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT