Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên gương mặt, hình ảnh hiện lên trước mắt Vân Lộ Tinh lại là cô vầ Kỳ Phong Miên cùng nhau ngã vào vũng máu. Cô đột nhiên hỏi vấn đề đã làm mình bối rối đã lâu: “Kỳ Phong Miên, anh vì sao không sợ chết vậy?”
Kỳ Phong Miên thấy biểu cảm bi thương của Vân Lộ Tinh, có chút do dự hỏi ngược lại: “Tiểu Lộ Châu rất sợ chết sao?” Anh cũng không sợ chết, anh chỉ lo Vân Lộ Tinh sẽ khổ sở.
Vân Lộ Tinh nâng mặt, nhỏ giọng nói: “Có một chút, nhưng cũng không sợ như vậy. Sinh mệnh của một người là đã định trước, vài chục năm mà thôi, em biết mà.”
Vân Lộ Tinh tuy rằng muốn sống sót, nhưng cô cũng không hoàn toàn sợ hãi phải chết đi. Cô vẽ di ảnh, làm quan tài, tìm mộ bia, nghĩ chí minh trên mộ cùng Kỳ Phong Miên.
Cô và Kỳ Phong Miên đều còn sống ở trên thế giới này, nhưng sớm đã chuẩn bị đầy đủ để mình rời khỏi.
Vân Lộ Tinh chỉ lo nói, ngoái đầu nhìn lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của Kỳ Phong Miên, cô tạm dừng một lát, mềm tiếng nói nói: “Thật ra em cũng không tham lam lắm đâu, em chỉ là muốn vui sướng thêm một hồi thôi.”
Cô nhìn Kỳ Phong Miên, vô cùng nghiêm túc nói: “Thời gian ở bên anh, mỗi một phút mỗi một giây đều rất vui sướng, vui vẻ khiến em luyến tiếc. Nếu có thể vẫn luôn mãi ở bên nhau cùng anh thì thật là tốt biết bao.”
Thời gian vài thập niên nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn cũng không ngắn bao nhiêu. Đối với Vân Lộ Tinh mà nói, mỗi một ngày ở bên Kỳ Phong Miên đều tràn ngập điều bất ngờ và thú vị, cô thích cuộc sống hiện tại.
Kỳ Phong Miên nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, trầm mặc thật lâu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play