Khi Vân Lộ Tinh đi đến nhà của mấy người lão Ngô, ông ấy đang chuẩn bị ra cửa đi tìm vật tư, vì thế Vân Lộ Tinh thuận thế đưa ra ý muốn cùng nhau hành động.
Lão Ngô cảm thấy không có gì, nhưng chanh tinh Trương Thiên Tài lại cố ý giận dỗi nói: “Không được, chúng tôi không muốn mang cậu theo.”
Vân Lộ Tinh vừa thấy cái bộ dạng không được tự nhiên này của anh ta là biết đối phương còn tức giận chuyện lần trước. Cô hơi giận dỗi hỏi: “Vì sao mọi người không mang theo tôi được?”
Trương Thiên Tài chỉ là theo bản năng tranh cãi, phản đối Vân Lộ Tinh, trên thực tế anh cũng không nghĩ ra lý do. Ngay lúc mọi người còn đang trầm mặc, Tiểu Tôn đã đi tới.
Cậu nhìn nhìn Vân Lộ Tinh, khó hiểu dò hỏi: “Tiểu Lộ Châu, vì sao chị lại nhất định phải đi ra ngoài?”
Làn da Tiểu Tôn trắng nõn, ngũ quan thanh tú, môi hồng răng trắng, khi không nói lời nào thì thật đúng là làm người khác thích. Vân Lộ Tinh nhìn cậu, lời lẽ chính đáng mà nói: “Chị cũng muốn đi tìm vật tư.”
Tiểu Tôn vẫn khó hiểu, ngữ khí của anh khờ dại nói: “Nhưng mà chị đi cũng không có tác dụng gì mà.”
Vân Lộ Tinh dại ra một lát, lập tức phản bác nói: “Chị có mà!” Cô cường điệu nói: “Chị có dị năng.”
Tiểu Tôn gật gật đầu, nói: “Em biết. Nhưng là dị năng của chị không thể đánh nhau cũng không thể đi tìm vật tư, trừ ăn thêm mấy trai cà chua bổ sung vitamin thì căn bản không có dùng được. Tuy Lão Ngô vừa nhát vừa vô dụng, nhưng ông ấy có thể nặn tượng, tuy Trương Thiên Tài vừa ngốc vừa không có tiền đồ, nhưng anh ấy có thể thả diều (*).”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT