Đối với quyết định của mình, Vân Lộ Tinh vừa lòng gật gật đầu. Cô bắt đầu nghiêm túc, vẽ di ảnh cho Kỳ Phong Miên.
Nhưng di ảnh mà Vân Lộ tinh vẽ không có đất để dùng, vì đến lúc tám giờ rưỡi, trên quốc lộ yên tĩnh có ánh sáng truyền đến, tiếp đó là tiếng xe vào gara ngầm.
Kỳ Phong Miên đã trở lại.
Vân Lộ Tinh nhìn bức tranh trên bàn, có chút do dự có cần vẽ nữa hay không.
Nếu tiếp tục vẽ, Kỳ Phong Miên lại không chết. Nếu không vẽ, cô cảm thấy mình đã vẽ lâu như vậy rồi, nếu từ bỏ sẽ rất lãng phí.
Ngay lúc Vân Lộ Tinh còn rối rắm, Kỳ Phong Miên đã đi tới.
Trên người anh đầy vết máu, chỗ cổ tay bó băng vải màu trắng, sợi tóc màu nâu bị mồ hôi ướt nhẹp. Trên quần áo của anh có nhiều vết rách, nửa che nửa lộ bao lấy cơ thể của anh.
Anh lười biếng đi về phía Vân Lộ Tinh, thong thả ung dung cởi bỏ băng vải chỗ cổ tay. Vân Lộ Tinh nhìn bức vẽ trong tay, do dự một giây, chưa kịp che.
Kỳ Phong Miên nhìn bức tranh, giương mi lên: “Đang vẽ cái gì đấy?” Kỹ xảo vẽ tranh của Vân Lộ Tinh là học theo kẻ điên trong bệnh viện tâm thần, cũng không tồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT