Đây là lần đầu tiên Lăng Đông thấy Bán Hạ như thế.
Anh biết thực ra Bán Hạ là một người có trái tim nhạy cảm và thông hiểu, nếu không như vậy thì cũng không cách nào diễn tấu ra được âm nhạc xuất phát từ nội tâm.
Chỉ là Bán Hạ lại là một người mâu thuẫn, là một người có nội tâm yếu ớt nhưng đồng thời cũng có vẻ ngoài kiên cường không bị phá vỡ.
Khi ốm đau quấn thân, cô chỉ cắn chặt răng, ba ruột lạnh lùng đối xử với cô cô cũng không cúi đầu cầu xin thương xót, khi nhớ về người mẹ đã mất, cô che đi đôi mắt, mím môi không để cho người khác nhìn thấy vệt nước mắt.
Biết người mình thương thường ngày không có mấy khi khóc lóc oán than. Cùng Tiểu Liên viết bài hát, cùng Tiểu Liên đi đến bờ biển, cùng người mình yêu đi qua đủ bảy ngày cuối cùng. Cuối cùng đứng trên sân khấu đàn một bản sonata tiễn biệt.
Cho đến giờ phút này, mất đi rồi có lại, tất cả đều kết thúc, quay về nhà rồi. Cuối cùng cô mới ghé vào lưng của Lăng Đông rơi xuống từng giọt nước mắt.
Cho dù như thế cũng không để Lăng Đông xoay người qua, nhìn thấy nước mắt của chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT