Kết thúc màn trình diễn, Bán Hạ nhắm hai mắt lại.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy cơ thể mất đi ranh giới, linh hồn bay bổng trên một đại dương, những làn sóng ấm áp nhẹ nhàng nâng cô lên rồi bỏ xuống, khiến cô vui sướng khôn cùng.
Giây phút mà giai điệu hoàn mỹ nhất trong trái tim cô được diễn giải ra, cả cơ thể run lên, trong lòng vui sướng tột đỉnh. Khoảnh khắc đỉnh cao tuyệt vời như thế khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng Bán Hạ cảm thấy trên thế giới này chắc hẳn có không ít người đã từng thể hội qua cảm giác ấy giống như cô trong lúc biểu diễn. Nếu không, sẽ không có nhiều người dành cả đời theo đuổi giấc mơ âm nhạc mà không hề chùn bước như vậy.
Lúc này, những tràng pháo tay từ khán giả cùng với ánh đèn sân khấu, thậm chí là cả thứ hạng của cuộc thi dường như cũng không còn quá quan trọng nữa. Cô đã nhận được hồi đáp tốt nhất rồi, ngay đến sự cố chấp đầy đau khổ chôn sâu ở trong lòng kia cũng phai nhạt đi nhờ phần an ủi đó.
Bán Hạ mở mắt ra, thấy hai chân mình đang dẫm lên ánh đèn. Cô cảm giác mình như là một gốc cây đã học được cách chôn chặt chân mình vào thổ nhưỡng của thế giới này.
Mặc dù thế gian vẫn như trước, có gió mưa đêm tối, nhưng cô rõ ràng đã nắm được cội nguồn trong tay, ưỡn thẳng lưng, cũng chẳng còn sợ hãi nữa.
Những tràng vỗ tay từ khán giả dưới sân khấu vẫn tiếp tục kéo dài. Lần đầu tiên, Bán Hạ đưa mắt nhìn về phía khán phòng, ánh mắt cô bình tĩnh lướt qua hàng ghế giám khảo, sau đó hướng ra thế giới rộng lớn nơi xa, cuối cùng cô mỉm cười cúi đầu, quay người đi về phía hậu trường cùng với cây đàn violon cũ của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT