Sau khi tất cả mọi người đã đến đủ, cuộc thi violin toàn quốc Cúp Học viện hai năm một lần từ từ khai màn.
Tại lễ khai mạc, người lên sân khấu đọc bài diễn văn chính là một vị nhạc sĩ lão làng, nổi tiếng khắp cả nước tên Phó Chính Kỳ.
Ông Phó gầy nhom, tóc bạc phơ nhưng người lại có vẻ tràn đầy sức sống. Ông chắp tay sau lưng, đứng trên sân khấu cười híp mắt, nói: “Cuộc thi âm nhạc không giống với những cuộc thi khác. Âm nhạc không phải dùng để cạnh tranh mà là để giao lưu tâm hồn. Vậy nên tôi hy vọng mỗi một thí sinh tham gia cuộc thi đều có thể tìm được sự thấu hiểu riêng của bản thân mình với âm nhạc và đạt được những thành tựu chân chính.”
Sau khi ông bước xuống sân khấu, một vị giám khảo ngồi cùng băng ghế nhiệt tình tán dương: “Lời thầy Phó nói bên trong có thâm ý, nếu những người trẻ tuổi này có thể hiểu được một chút ý tứ của ngày thì chắc chắn chuyến này sẽ không tệ, sẽ gặt hái được nhiều thành tích lớn.”
Ông Phó chỉ mỉm cười khoát khoát tay, bắt đầu xem qua thông tin các thí sinh: “Lần này có thí sinh nhỏ tuổi nào đến tham gia không? Có hạt giống tốt nào khiến người ta phải ngạc nhiên không thế?”
MC trên sân khấu đang đọc lịch trình và luật thi đấu, đồng thời sắp xếp hơn tám mươi thí sinh thành các nhóm để xuất hiện trên sân khấu.
Vị giám khảo ngồi cùng băng ghế kia liền giới thiệu với ông một vài thí sinh đáng mong đợi lần này: “Từ các video tuyển chọn từ các trường lớn gửi đến, chín học viện âm nhạc lớn vẫn giữ được phong độ ổn định, tất cả các thí sinh đều vô cùng ưu tú. Đặc biệt là các thí sinh mà Đế Âm, Hoa Âm gửi đến. Chỉ là những cô cậu này ít nhiều gì mọi người đã từng gặp, biết rõ cả rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play