Trong không khí thoảng qua chóp mũi có mùi tanh ẩm. Cậu thiếu niên tóc nâu khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt trong cơn lơ mơ mơ hồ.

Trước mắt cậu là một khoảng tối đen như mực.

"Sao chẳng thấy gì cả... là mơ?" Cậu cảm thấy đầu mình như bị thứ gì đó xoắn lại, phản ứng chậm chạp đến kỳ lạ. Cậu cử động tay chân, không cảm thấy đau đớn. Nhưng một mùi máu tanh vẫn luôn vẩn vất không tan.

Ngay lúc cậu tưởng mình chỉ đang lẩm bẩm một mình, một giọng nói lạ vang lên trong bóng tối.

Giọng nói kia có trật tự nói: "Nếu nói như vậy có thể khiến cậu vui vẻ, vậy thì cậu đúng là đang mơ."

Mơ màng nào có phải chuyện vui vẻ gì đâu, hoặc là mơ hoặc là không. Nhất Minh nghĩ, ngơ ngác nhìn bóng tối một hồi lâu.

“Ai đó!?” Cậu bật dậy trong tích tắc. Nhưng căn phòng không hề có cửa sổ, cửa ra vào cũng bị khóa chặt, ánh sáng không lọt nổi một tia. Cậu hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo của người kia.

Người thanh niên vừa lên tiếng thoáng dừng lại một chút: “Vậy ra cậu chẳng hề biết tôi là ai, mà vẫn định kéo tôi chạy theo?”

“Lê. Gọi tôi là Lê là được rồi.” Có vẻ cảm thấy buồn cười, thanh niên nọ chẳng đợi Nhất Minh đáp lời đã tự giới thiệu tên mình.

Mấy câu ấy khiến ký ức trong đầu Nhất Minh bắt đầu trở lại.

Cậu nhớ ra rồi—mình từng mạnh miệng hứa hẹn với một thanh niên cũng là “hàng hóa” giống như Đường, rằng sẽ đưa anh ta thoát khỏi Thanh Đồng.

“Tôi là Nhất Minh.” Cậu thiếu niên tóc nâu khẽ cắn môi trong bóng tối, lộ vẻ hối hận, “Vậy là cuối cùng chúng ta vẫn không trốn thoát được à?”

Thanh niên kia nói bằng giọng phẳng lặng: “Đúng vậy, không thoát được.”

Dù là lời thật, nhưng nghe lúc này lại khiến cậu có cảm giác như bị giáng một cú đau điếng.

Không gian chìm vào yên lặng. Nhất Minh dù muốn giả vờ chưa từng nghe thấy cũng không làm nổi.

Tai cậu bắt đầu nóng ran. Cậu cúi đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi! Tôi cứ tưởng mình có thể đưa anh ra ngoài! Còn phá hỏng kế hoạch của anh, hại anh bị bắt lại, tôi thật sự rất xin lỗi!”

Mặc dù đối phương chắc chắn không nhìn thấy được nét mặt của cậu.

“Gấp gáp cũng chẳng chạy ra được đâu, Corgi nhỏ.” Giọng người thanh niên vang lên thong thả, âm sắc trong trẻo dội lại rõ mồn một trong căn phòng nhỏ hẹp, “Còn chuyện ‘xin lỗi’ ấy hả? Ai là người hôm trước còn hùng hổ nói chắc như đinh đóng cột, kết quả lại bị tóm ngay thế này?”

Nhất Minh lập tức lấy hai tay che mặt, tai đỏ bừng: “…Là tôi.”

Chú chó Corgi nhỏ bị chính sự tự tin mù quáng của mình phản đòn đau điếng.

Cậu không kìm được mà ôn lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, rồi càng lúc càng thấy xấu hổ, chỉ còn biết dùng sức bẹo lấy đôi má phúng phính của mình.

Một hồi lâu sau, cậu bé nghe thấy thanh niên nói: "Đùa cậu thôi."

Nhất Minh: “…”

Đồ có sở thích kỳ quái! Cái gì mà đùa cậu chứ! Trong khi cậu đang thật lòng hối hận đấy biết không!?

Thế nhưng…

Nhất Minh khẽ hít hít mũi, mùi tanh ngập trong không khí khiến cậu không thể lờ đi. Cậu xoay người theo hướng mùi máu truyền tới, nhìn vào nơi phát ra giọng nói trong bóng tối.

“Bị bắt khi trốn chạy… có bị trừng phạt không?” Cậu bỗng hỏi.

“Chuyện đó à.” Người kia im lặng vài giây mới đáp, “Không đâu.”

"Hơn nữa lúc đó Thanh Ngọc Trầm đã trở về rồi, dù thế nào cũng không trốn thoát được. Đây không phải lỗi của cậu." Thanh niên nói chuyện rất chậm, mang theo một giọng điệu rất mạch lạc, khiến người ta tin phục.

Nhưng Nhất Minh không nghe hết câu. Cậu lập tức lật chăn xuống giường, lần mò trong bóng tối bước đến phía có tiếng nói, rồi dừng lại trước mặt đối phương.

Khoảng cách gần đến mức khiến cậu lờ mờ nhìn ra được diện mạo của hắn trong bóng tối. Người thanh niên dường như cũng đang nghi hoặc, không hiểu vì sao cậu lại đột ngột bước tới.

Nhất Minh đưa tay ra định đỡ hắn, nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay cậu bị giữ chặt.

Lòng bàn tay kia ẩm ướt dính nhớp, gầy gò đến mức cảm nhận rõ được khớp xương cọ vào cổ tay. Mùi tanh sắt hăng nồng xộc thẳng lên mũi, còn khuôn mặt của người thanh niên trong bóng tối cũng như chìm hẳn vào lạnh lẽo theo động tác đó.

Ngay khoảnh khắc bị nắm lấy, Nhất Minh gần như lập tức hiểu ra — đó là máu.

Đang yên đang lành, sao lại có máu? Là của ai?

Cậu không bị thương, hoàn toàn không thấy đau, vậy thì chỉ có thể là máu của người này.

Nhớ lại hình ảnh thoáng qua đêm qua, lúc đó cậu đã cảm thấy thân hình người thanh niên quá đỗi mảnh mai. Mà lúc này, thậm chí cậu còn thấy lực giữ tay mình… cũng rất yếu.

Trong bóng tối tĩnh mịch đến mức giơ tay không thấy năm ngón, ngay cả âm thanh cũng giống như tiếng thì thầm bên tai.

Giữa sự tĩnh lặng ấy, dường như chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng, có chút run rẩy của đối phương.

Khi cậu ngủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Việc cậu không hề bị thương, có phải là vì có người thay cậu chịu đựng tất cả?

Tại sao lại phải giấu diếm?

“Quả nhiên anh bị thương rồi, là vì bị bắt khi đang bỏ trốn đúng không?” Giọng của Nhất Minh trở nên khàn đặc, “Không cần phải an ủi tôi đâu, tôi biết là lỗi của mình.”

Từ lúc cậu tỉnh lại, người kia đã dùng lời nói đùa để chuyển hướng chú ý của cậu, cố ý che giấu vết thương của bản thân.

Nhất Minh cảm thấy như thể mình đang được quan tâm, một sự quan tâm mà từ sau khi cha nuôi mất tích, cậu chưa từng được nhận lại.

Tuy miệng lưỡi đối phương không mềm mỏng chút nào, nhưng những chuyện thực sự khiến cậu khó chịu, người kia tuyệt đối không hề nhắc đến.

“Xin lỗi.” Nhất Minh cúi thấp đầu, giống hệt một chú chó nhỏ ướt sũng vì mưa.

Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, cha nuôi cũng như vậy, luôn giấu cậu mọi chuyện, khiến cậu chẳng biết gì về ông, rồi vô tư lớn lên trong một thế giới được che chở.

Nhất Minh khịt mũi, chậm rãi buông tay.

“Nếu tôi nói không phải thì cậu cũng sẽ không tin.” Thanh niên ngừng một chút rồi mới buông tay ra, như thể đã từ bỏ việc giấu giếm, “Vậy cậu định làm gì?”

“Tôi sẽ bù đắp sai lầm của mình!” Nhất Minh ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định.

Dù không ai có thể thấy được ánh mắt ấy trong bóng tối này, nhưng cậu nhất định sẽ làm được.

Bởi vì cậu không thể thản nhiên mà bỏ qua lỗi lầm của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thanh niên ngừng một lúc, như muốn xác nhận lần cuối: “Cậu nghiêm túc?”

“Nghiêm túc!” Nhất Minh đáp chắc nịch.

Trong bóng tối mà cậu không thể nhìn thấy, thanh niên tóc đen "bị thương" khẽ nhếch môi cười.

Lê · hoàn toàn không bị thương · máu là của người khác · Lê: “Vậy sao…”

Phải nói thế nào đây, lương tâm của cô, không biết đau là gì.

...

[Phát hiện mục tiêu cập nhật đã hoàn thành.]

[Đang mở kênh cho bạn…]

[Chào mừng quay về thực tại.]

...

Mười hai giờ đúng, Lê Lê đã trở lại từ thế giới truyện tranh.

Việc đột ngột quay về khiến Lê Lê có phần bất ngờ, cô cứ tưởng mình phải ở lại trọn một ngày mỗi lần xuyên qua chứ.

“Không phải nói là một ngày ở hiện thực thì cũng một ngày ở trong truyện tranh, cứ thế mà qua lại sao?” Cô có thắc mắc liền hỏi ngay.

[Bạn có thể cần xuyên qua mỗi ngày, nhưng không bắt buộc phải xuyên qua mỗi ngày.]

[Sau khi hoàn thành nội dung cập nhật, bạn có thể rời khỏi sớm.]

"Vậy nếu nội dung cập nhật của truyện tranh kéo dài mấy tháng hoặc mấy năm thì sao?" Lê Lê hỏi, "Ví dụ như sau khi tu luyện ba tháng Nhất Minh lại xuất sơn, rơi xuống vách núi ba năm sau Nhất Minh mới bò ra."

Trong trường hợp khoảng thời gian trong truyện giữa hai lần cập nhật kéo dài quá lâu thì ba ngày hoàn toàn không thể hoàn thành được.

Hệ thống lập tức đáp: [Sẽ tạm ngừng.]

Lê Lê: …

Ngươi cũng đi đánh mạt chược à?

Nhưng đối với Lê Lê thì quy tắc này lại khá tốt, ai mà không muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày chứ. Dù là cô, cũng cần điều chỉnh bản thân, tranh thủ thời gian để phát triển nhiều hơn.

“Vậy thì thời gian còn lại để sử dụng trong thương thành được tính theo thời gian ở thế giới hai chiều hay là ở thế giới hiện thực?” Lê Lê khá quan tâm đến những quân bài ‘giả vờ làm trùm’ của mình.

[Thời gian hiện thực.]

Lê Lê cảm thấy điểm này đúng là có hơi bất công.

Cô cố tranh luận với hệ thống, hy vọng có thể chuyển thời gian sử dụng thương thành từ thực tại sang thế giới truyện tranh. Dù sao theo lời hệ thống, hai ngày tới cô không cần xuyên qua, mà ở thế giới hiện thực thì lại không thể dùng thương thành, chẳng khác gì lãng phí hai ngày vô ích.

Thế nhưng hệ thống cứng như đá, chẳng hề lay chuyển chút nào.

Tranh cãi không có kết quả, Lê Lê đành từ bỏ.

...

Trong hai ngày tiếp theo, ngoài việc hoàn thành các bài tập ở trường, cô còn chuẩn bị thêm nhiều khóa học ngoại khóa, ví dụ như parkour và tán thủ.

Sau lần xuyên qua trước còn dư lại 182 điểm nổi tiếng, trừ đi điểm sinh tồn thì chỉ còn 82. Lê Lê phát hiện khoảng thời gian ngay sau khi cập nhật thì độ nổi tiếng tăng nhanh nhất, nhưng sau đó nếu không có chủ đề nổi bật thì tốc độ tăng sẽ chậm dần.

Chiều ngày đầu tiên sau khi trở về, vừa học xong tiết chuyên ngành, điểm nổi tiếng của cô miễn cưỡng tăng lên 101, cũng tạm đủ để cô sống sót đến sáu giờ sáng sau lần cập nhật tiếp theo.

Mỗi ngày xuyên không lúc 0 giờ, tính điểm sinh tồn lúc 6 giờ, nếu một ngày nào đó điểm sinh tồn không đủ, có lẽ cô sẽ "đột tử" đúng lúc 6 giờ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong những ngày tháng bận rộn và phong phú, chẳng mấy chốc đã đến đêm truyện tranh cập nhật.

[Giá trị độ nổi tiếng hiện tại: 92. Nếu đến sáu giờ chưa đạt 100, giao dịch sẽ kết thúc.]

Lê Lê cũng không quá lo lắng, dù sao thì lần này cô chắc chắn có xuất hiện trong chương truyện mới.

Cô kéo rèm giường lại, nằm trên giường ôn lại một lúc từ vựng rồi mới mở bản cập nhật ra xem.

Trang đầu tiên hiện lên là một bức tranh màu rực rỡ, nhưng chỉ vừa liếc qua một cái, cô đã sững người.

Lần này, hầu như toàn bộ các nhân vật trong phần Giao Hoang đều đồng loạt góp mặt trên trang bìa.

Nhất Minh mặc áo hoodie vàng và quần bò đứng ở hàng đầu, cậu ta đang nắm chặt tay Đường gầy yếu. Phía sau cậu là ông chủ đang mỉm cười nhìn cậu, cùng đứng ngang hàng với ông chủ là Thanh Ngọc Trầm trong bộ trường bào xanh non. Hai người một trái một phải, không rõ có ngụ ý gì.

Lê Lê cũng nhìn thấy mình.

Cô đứng ở vị trí phía trước Thanh Ngọc Trầm, phía sau Đường.

Thanh niên tóc đen mặc áo khoác đen quay lưng về phía ống kính, vạt áo khoác rủ xuống bắp chân, chiếc thắt lưng quá dài nhẹ nhàng bay lên, phác họa ra vòng eo thon thả. 'Hắn' nghiêng đầu, lộ ra một con ngươi đen sâu thẳm, ánh mắt vượt qua Đường, không vui không buồn nhìn về phía trước Nhất Minh.

Mà phía trên đầu tất cả mọi người, như thể một tấm gương vỡ để lộ những mảnh tam giác sắc nhọn ở rìa. Trong những khe nứt lởm chởm, một thanh niên đeo kính râm đang cười.

Đó là một nụ cười chứa đầy ác ý, như thể đang vô cùng thích thú.

'Hắn' nhìn tất cả mọi người, như thể nhìn thấu mọi thứ.

Thế nhưng Lê Lê nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cười kia, chậm rãi nghiêng đầu một chút.

Có phải… trông hơi giống tạo hình lúc cô mới xuất hiện không?

Trước đó Lê Lê cứ nghĩ mình chỉ có một thân phận, nên khi giả vờ yếu đuối trước mặt Nhất Minh, cô cũng không hoàn toàn buông bỏ vẻ kiêu ngạo của “đại lão giả”, dùng ngôn từ và đạo cụ để dẫn dắt cậu ta nghĩ rằng mình bị thương, chỉ là mạnh mẽ không nói ra.

Cô tính toán rất kỹ, nhưng bức bìa lần này lại vẽ ra cả thân phận đại lão và thân phận món hàng của cô, chẳng phải nghĩa là hai thân phận này có thể được tính riêng?

Đầu óc Lê Lê như ù đi, trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ:

Vậy chẳng phải cô có thể kiếm hai lần giá trị độ nổi tiếng cùng lúc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play