Lý Mạn vốn có tâm tư quản tiền, ý nghĩ quản lý tài chính từ nhỏ lập tức phai nhạt, cái gì cũng phải chậm rãi, không thể vừa tới đã vội vàng, “Cám ơn Tiểu Lâm, mẹ rất vui, nhưng mẹ Lý có tiền tiêu, tiền này trước tiên mẹ giúp con tiết kiệm được không?”
Hàn Lâm gật đầu nho nhỏ, giống như một cọng giá đỗ, theo đó đã nghe cậu thấp giọng nói: “Con, con còn có trợ cấp.”
Gập ngón tay, cậu lại nói: “Một tháng 10 đồng, là, là chi phí sinh hoạt do bộ đội phát ra, còn có phiếu lương, phiếu thịt, con, con...”
Lý Mạn đưa tay cầm ngón tay rách da chảy máu của cậu: “Mẹ biết, Tiểu Lâm ở đâu cũng có thể ăn cơm trắng, 10 tệ, còn có những phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu điểm tâm, phiếu vải vân vân, đủ để nuôi hai nhóc Hàn Lâm rồi. Nhưng con là con của mẹ và Tống đại đội trưởng, con ăn của ba mẹ, uống của ba mẹ, vậy không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao? Cũng giống như chờ mẹ và ba con đều già, con sẽ nuôi chúng ta vậy. Hay là nói, sau này Tiểu Lâm không muốn nuôi chúng ta...”
“Không đâu,” Hàn Lâm vội vàng nói, “Nuôi, nuôi.”
“Vậy là đúng, bây giờ chúng ta nuôi con, sau này con nuôi chúng ta. Vì vậy, không có gánh nặng, nên ăn nên uống, những gì con muốn, phải nói ra.”
Hàn Lâm suy nghĩ một chút, hình như là như vậy, nên gật gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT