2.

Không ai muốn tiếp tục ăn khoai tây thêm hai tháng nữa, không một ai!

"An An, cô nhất định phải nghĩ cách để chúng ta được thị tẩm!" Cuối cùng, sếp không nhịn được nữa, ra lệnh tối hậu.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh trên giường, nhưng nam chính vẫn chẳng hề dao động.

Cứ thế này, đừng nói đến chuyện thị tẩm, ngay cả việc chạm vào chân hắn tôi cũng không làm nổi!

Dưới sự khích lệ của đồng nghiệp, tôi quyết định chủ động tấn công.

"Đúng ri! Phi th hin khí thế, biết đâu hn s nhìn cô bằng con mắt khác!"

"Chính xác, ngồi thẳng lưng lên!"

"Ngẩng cao đầu, chúng ta phải toát ra vẻ kiên cường của một bông hoa trắng nhỏ!"

Tôi gật đầu, hít sâu một hơi, bật dậy khỏi giường, chuẩn bị bước đến gần nam chính.

Nhưng tôi không ngờ rằng, vì ngồi quá lâu, chân tôi bị tê cứng —

Cả người tôi đổ thẳng xuống, quỳ sụp trước mặt hoàng đế, trông y như một đại thần đang chuẩn bị dâng sớ xin chết.

"Đau quá!!" Tiếng hét chói tai ca đng nghip vang vng trong đu tôi.

Có lẽ là vì biểu cảm của tôi quá bi thương, có lẽ là vì dáng lưng của tôi quá thẳng tắp, hoặc cũng có thể là vì tiếng quỳ xuống của tôi quá vang dội.

Tóm lại, nam chính cuối cùng cũng nhìn về phía tôi, trong đôi mắt lạnh lùng ấy còn mang theo ba phần khó hiểu.

"Thẩm tài nữ, ngươi làm vậy là có ý gì?"

Giọng nói của nam chính lạnh lẽo như chính trái tim hắn, khiến chúng tôi như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.

Lúc này, trong mắt nam chính đã thấp thoáng ánh nhìn đy sát khí.

Tôi lập tức nghĩ ra cách đối phó, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ!"

Nam chính chăm chú nhìn tôi.

"Thần thiếp chỉ là thấy bệ hạ lo lắng vì quốc gia, vì dân chúng mà thức khuya phê duyệt tấu chương, trong khi thần thiếp lại chỉ ngồi đây nghỉ ngơi. Trong lòng thần thiếp thực sự cảm thấy áy náy vô cùng."

Tôi cúi đu dp một cái: "Dù thần thiếp chỉ có thể đấm chân, mài mực cho bệ hạ, nhưng vẫn khẩn cầu bệ hạ cho phép thần thiếp được san sẻ nỗi lo cùng người!"

Nam chính không nói gì, đng nghip trong đu tôi cũng không nói gì.

Thi gian tng giây tng phút trôi qua, đúng lúc tôi quỳ đến mức đầu gối tê rần thì hoàng đế bất ngờ đặt tấu chương xuống!

"Thôi được, đêm đã khuya, tối nay dừng ở đây thôi."

Hoàng đế mặt không cảm xúc bước về phía tôi.

"Thẩm tài nữ, thị tẩm đi."

Trời ơi!

Cuối cùng cũng đến rồi! Tôi đã thành công!

Trời biết đây không chỉ là thị tẩm, mà là thăng chức! Là món ăn mới đang vẫy gọi tôi!

Nam chính liếc tôi một cái đầy mất kiên nhẫn: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Đứng lên."

"Vâng!"

Tôi vui vẻ đáp lời, nhưng ngay khi chuẩn bị đứng dậy, một luồng điện bất ngờ chy qua đu tôi.

Sau đó, tôi phát hin ra mình không thể kiểm soát cơ thể của mình nữa!

"Trời ơi, đã qua 12 giờ rồi!" Đồng nghiệp bên bộ phận mỹ thuật hét lên.

"Lúc này mà lại đổi người ngẫu nhiên sao?" HR kinh ngạc thốt lên.

"Bây giờ là ai đang kiểm soát cơ thể?" Lãnh đo bt đu lo lng.

Mọi người ríu rít bàn tán, cuối cùng phát hiện ra, người duy nhất không tham gia vào cơn bão não trong đầu chính là — Đại lão lập trình viên.

Tôi vn nh đi lão lập trình viên là một nam thần cao ngạo, luôn mặc áo sơ mi trắng, thái độ đối với mọi người lạnh nhạt và xa cách.

Qua phn chiếu trong đôi mt ca nam chính, tôi nhìn thấy biểu cảm của anh lập trình viên hoàn toàn trống rỗng.

"Thẩm tài nữ?" Hoàng đế nhíu mày, rõ ràng đã bắt đu khó chu.

Kế hoch đã gặp phải một sự cố nghiêm trọng, điều này liên quan trực tiếp đến việc liệu chúng tôi có phải tiếp tục ăn khoai tây trong hai tháng nữa hay không!

i lão! Đi lão, anh làm được mà!"

"Đúng vậy, Diên thần, anh cố gắng chịu đựng một chút đi!"

"Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người giỏi, anh nhất định sẽ làm được trong lĩnh vực này!"

i lão, nghĩ đến khoai tây đi! Anh còn muốn ăn thêm hai tháng nữa sao?"

Cuối cùng, nỗi sợ hãi đi vi khoai tây đã đánh bại rào cản tâm lý ca anh y. Đi lão lập trình cứng đờ cả người, run rẩy mở miệng: "Bệ hạ, thần... thần thiếp ngượng quá, chúng ta... có thể tắt nến được không?"

Nam chính gật đầu, rộng lượng đồng ý.

Ngay khi ngn nến tt, biu cm ca đi lão lập trình trở nên như thể sẵn sàng hy sinh vì nghĩa lớn.

Khi quần áo được cởi ra và bước vào "trọng điểm", chúng tôi trong đầu bắt đầu hướng dẫn đại lão lập trình một cách chi tiết:

"Không được, thế này không thoải mái, cậu phải nâng chân lên một chút!"

"Trời ơi, cậu căng thẳng quá, thế này chúng tôi khó làm lắm!"

"Cố lên! Hít thở sâu nào!"

"Đau, đau, đau, đau, đau, đau —"

"Anh phải phối hợp một chút, phát ra chút âm thanh đi, nếu không, tên hoàng đế chó má kia làm sao thăng vị cho chúng ta được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play