Thạch Vạn toàn kể những chuyện bát quái trong nhân gian, nào là con trai nhà tú tài sau khi đỗ trạng nguyên liền vứt bỏ người vợ Tào Khang, ai ngờ người vợ xuất thân bình thường đó lại là con gái của Tể tướng đương triều lưu lạc bên ngoài. Sau khi bị ruồng bỏ, nàng lại gả vào nhà quyền quý, trở thành phi tần của hoàng đế.
Những chuyện vặt vãnh trong gia đình cũng nhiều không đếm xuể, bà mẫu và nhi tức đại chiến, huynh đệ tranh giành gia sản, các loại chuyện xích mích giữa thất cữu và nhị cô... Thạch Vạn đều có thể thao thao bất tuyệt.
Y vừa kể, Phương Độ bên kia vẫn kiên nhẫn gỡ xương cá cho Ô Vân công tử, từng chiếc xương cá được xếp ngay ngắn lên mặt bàn.
Con mèo đen cũng không thúc giục, chỉ dựa sát vào cánh tay Phương Độ, đôi mắt nheo lại, thong thả chờ đợi.
Thạch Vạn nói khô cả họng, bưng chén gốm lên, uống một ngụm rượu mơ do Phương Độ tự ủ.
Nhìn Phương Độ từ tốn gỡ xương cá, Thạch Vạn hơi bất mãn.
“Phương Độ, vừa nãy ngươi có nghe ta nói gì không?”
“Ừ, nghe được đoạn nhị cô đuổi thằng con trai bất tài ra khỏi nhà rồi.”
“Nhị cô đó làm gì có con trai.”
“Hửm? À...”
Phương Độ im bặt.
“…”
Thạch Vạn biết thừa hắn chẳng nghe, nhưng cũng chẳng sao, y vốn là kẻ có thể tự mình luyên thuyên không cần người nghe.
Y không quan tâm người khác có nghe không, cũng chẳng cần ai đáp lại, điều duy nhất y cần là được nói ra.
Là chưởng quầy, Thạch Vạn cũng phải giữ hình tượng. Thường ngày ở Độ Dĩ Đường, y duy trì vẻ thần bí. Y biết chút ít ảo thuật, tuy không tinh thông nhưng đủ dùng, có thể biến hóa thành dáng vẻ người trưởng thành.
Như vậy tiện bề buôn bán làm ăn.
Thế nhưng dù là nhị chưởng quầy y vẫn phải giữ phong thái, không thể tùy tiện tám chuyện với ai.
Mỗi lần nghe các tiểu nhị bàn tán xôn xao, y thực sự muốn xen vào, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thế nên mỗi lần đến tìm Phương Độ, y đều mang theo một bụng lời muốn trút ra. Vốn dĩ đã nhiều chuyện, sau một thời gian nén lại, lời lẽ càng thêm dồn dập.
Phương Độ đành phải chịu đựng, y cũng đã quen rồi, như một tràng pháo chen vào cuộc sống bình yên, như tiếng kèn rộn rã xen lẫn giữa tiếng đàn cổ cầm êm dịu.
Đợi Thạch Vạn tám chuyện đã đời, y mới vừa nhai miếng mơ ngâm chua ngọt, vừa bàn chuyện làm ăn ở Độ Dĩ Đường với Phương Độ.
“Chẳng có biến động lớn gì, vẫn bình bình mà kiếm tiền thôi. Dịp Tết năm ngoái rượu Tô Tô bán rất chạy, không ít môn phái cũng đến tận cửa hàng mua.
Khi đó ngươi chỉ giao cho ta có mười vò, tranh nhau muốn điên. Bọn quan lại quyền quý nhân gian cũng muốn, đám tu sĩ môn phái cũng muốn. Ta thực sự là cho bên này thì đắc tội bên kia. Ta còn từng nghĩ hay là pha loãng bán cho xong...”
Nói đến đây, Thạch Vạn liếc thấy ánh mắt Phương Độ, lập tức sửa lời: “Dĩ nhiên là không pha loãng. Độ Dĩ Đường chúng ta làm ăn lấy chữ tín làm đầu, sao có thể làm chuyện pha rượu thế được?”
Phương Độ dọn đĩa thịt cá đã gỡ xương sạch sẽ đặt trước mặt con mèo đen, nhất thời không lên tiếng.
Thạch Vạn xấu hổ ho khan một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: “Đại Sơn, sao ngươi lại béo như vậy!”
Con mèo mướp này có tên là do Thạch Vạn đặt.
Đối với những sinh linh trong núi, Phương Độ vốn không định đặt tên, chỉ xem chúng như những vị khách lông xù ghé ngang.
Nhưng vì con mèo này cứ ăn mãi rồi ở lì, thành ra Thạch Vạn phải đặt cho nó một cái tên.
Một con mèo tên là Đại Sơn.
Cái tên nghe thật hùng vĩ.
Đại Sơn ngoài Phương Độ ra thì chẳng thân thiết với ai, đặc biệt là đối với Thạch Vạn - kẻ dường như có “từ trường” khiến đám sinh linh lắm lông này tránh xa. Không hiểu vì sao lũ nhỏ lông xù trời sinh đã chẳng ưa y, cũng có thể là do cách “ôm mèo” của y quá mức dị hợm.
Quả nhiên, chưa ôm được bao lâu, Đại Sơn đã bắt đầu giãy giụa, miệng kêu "oa oa" loạn xạ.
Một con mèo, vậy mà lại phát ra tiếng "oa oa" như trẻ con.
Thấy nó giãy dữ quá, Thạch Vạn cũng không cưỡng ép thêm. Y buông tay ra, Đại Sơn lập tức chui tọt vào lòng Phương Độ.
Đôi chân Phương Độ bị nó đè trĩu xuống, một tình yêu nặng nề.
Hắn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Đại Sơn, rồi nói với Thạch Vạn: “Kiếm nhiều hay kiếm ít cũng chỉ là một con số. Nếu để bảng hiệu của Độ Dĩ Đường bị phá, thanh danh tổn hại thì có muốn cũng chẳng cứu vãn nổi.”
“Ta biết, ta biết mà! Chỉ là ta mồm thối thôi.”
Thạch Vạn đối với cái tật "miệng tiện" của mình chưa từng giấu giếm.
Nói chuyện xong về chuyện làm ăn ở Độ Dĩ Đường, nhân tiện lần này Thạch Vạn đích thân đến, Phương Độ bảo y lát nữa mang luôn lô dược phẩm làm từ ngân châu đi.
Hắn còn nhớ để dành một món cho thiếu nữ kia.
Thạch Vạn lưu lại trong núi ba ngày mới rời đi. Phương Độ nói trong núi khổ cực, ngươi đã quen sống sung túc nhung lụa, ở lại đây làm gì.
Thạch Vạn đáp: “Ngươi không hiểu rồi, sống là phải có sự so sánh. Ở trong núi chịu khổ rồi mới biết bên ngoài ngọt ngào cỡ nào.”
“…”
Phương Độ liền quét một phát chổi, tiễn y ra ngoài sân.
“Ấy ấy! Ta còn chưa lấy đồ mà!”
Thiếu niên linh hoạt né tránh, lại vòng về sân nhỏ, đứng ở cửa nhà tre, chờ Phương Độ lấy thuốc cho y.
Đợt dược phẩm lần này rất phong phú, cũng có thể bán được giá tốt.
Thạch Vạn làm việc rất có nguyên tắc, chưa bao giờ chặt chém kẻ nghèo.
Phương Độ giữ lại cho mình hai mươi bình để dùng, chuẩn bị thêm mười bình nữa để nếu có bằng hữu tới thăm thì làm quà tặng.
Còn lại tất cả đều giao cho Thạch Vạn mang đi bán.
Đầu óc Thạch Vạn nhanh nhạy, đã bắt đầu tính toán mấy món này nên bán cho ai.
Lúc ấy, y liếc thấy Phương Độ đang đặt một miếng ngọc bội vào trong hộp mây đan, lập tức nhanh tay lẹ mắt, trong chớp mắt đã cướp được cái hộp.
“Tín vật định tình à?”
Y nhìn vào bên trong, thấy một miếng ngọc bội kiểu vòng tròn đơn giản mà mộc mạc, thoạt nhìn là đồ được mài tay.
Chất ngọc lấy từ chính ngọn núi này, màu xanh vàng lẫn lộn, xen chút sắc đường nâu, sờ lên ấm áp dễ chịu.
Trên vòng ngọc còn điểm thêm một hạt ngọc ngân châu.
Phương Độ dùng chút thủ thuật bảo tồn, khiến ngân châu không dễ mục nát.
“Có người mong hạt ngân châu này truyền từ đời này sang đời khác, ta mới khảm nó vào ngọc bội. Không dám chắc lưu truyền ngàn năm, nhưng hai ba trăm năm thì không thành vấn đề.”
“Nghe có vẻ ghê gớm đấy... Ngọc bội này ngươi định tặng cho ai?”
“Cho...”
Phương Độ khựng lại, đột nhiên nhận ra mình không biết tên của thiếu nữ ấy.
Có lẽ nàng từng nói rồi, cũng có thể chưa từng.
Hắn không nhớ rõ, chỉ nghĩ rằng đã hẹn ba năm, ắt nàng sẽ như hẹn mà đến.
“Không biết tên à? Thế còn dung mạo thì sao? Ta giao thiệp rộng lắm, biết đâu có thể giúp ngươi dò hỏi chút ít?”
Thạch Vạn đứng bên cạnh, nhiệt tình bày mưu tính kế cho hắn.
“Lần đầu ta gặp nàng là khi nàng trốn hôn bỏ ra ngoài. Lần thứ hai gặp lại nàng nói đã đích thân báo thù cho phụ mẫu và muội muội.”
Phương Độ cố gắng hồi tưởng nhưng xưa hắn nay vốn không mấy hứng thú với chuyện nhân gian, ký ức về những việc ấy luôn nhạt nhòa.
Thạch Vạn lặp lại manh mối mà hắn cung cấp: “Thiếu nữ, đào hôn, báo thù, còn có phụ mẫu và muội muội... A!”
Y đột nhiên đập mạnh vào đùi.
“Chẳng phải là tông chủ Nguyệt Khê Tông Thẩm Nguyệt Khê sao?”
“Thẩm... Nguyệt Khê?”
Phương Độ nhẩm lại cái tên ấy, nghe vô cùng xa lạ.
“Ngọn núi này của ngươi đúng là biệt lập thật, cái gì cũng chẳng biết. Vụ Thẩm Nguyệt Khê giết người thân làm ầm cả giới tu hành, ai ai cũng chửi rủa nàng ta.”
Thạch Vạn lại phát huy sở trường tám chuyện của mình, ríu rít kể cho vẻ mặt mờ mịt của Phương Độ nghe.
Phương Độ hơi nhíu mày, có chút khó hiểu: “Nàng vì báo thù cho thân nhân mới ra tay, có gì sai đâu?”
“Cái gì? Nàng nói vậy với ngươi à? Bị lừa rồi!”
“Lừa ta?”
"Trước kia Nguyệt Khê Tông gọi là Nguyệt Doanh Tông, Thẩm Nguyệt Khê vốn là trưởng nữ của Thẩm tông chủ. Nhưng vì sinh ra đã mang bệnh hiểm nghèo, sống chẳng được bao lâu, nên song thân cũng chẳng quan tâm tới nàng, giao cho hai lão bộc trong tông nuôi dưỡng.
Thẩm gia còn có một trai một gái khác. Năm đó, Thẩm Tông chủ thi đấu với người của Ma môn, thua cuộc, đối phương đòi gả cho họ một đứa con gái. Ông ta định nhận con gái của hai lão bộc làm nghĩa nữ để gả thay.
Nhưng Thẩm Nguyệt Khê không chịu. Một khi gả vào Ma môn, ắt là chịu chết. Nàng nghĩ mình sống chẳng còn bao lâu, chi bằng tự mình đi thay để người muội muội ấy được sống.
Thẩm Nguyệt Khê đâu ngờ vị muội muội ấy không nỡ để nàng đi chịu chết, một thân một mình chạy tới cứu nàng. Kết quả đám phu kiệu lại làm nhục vị muội muội ấy, rồi giết chết.
Nghĩa phụ nghĩa mẫu biết tin, lên tiếng đòi công lý với Thẩm gia, sau đó cũng bặt vô âm tín.
Những chuyện này, mãi về sau Thẩm Nguyệt Khê mới biết. Nàng nổi giận, khổ tu nhiều năm, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tự tay giết chết phụ mẫu thân sinh, huynh đệ ruột thịt cũng bị nàng quang minh chính đại xử lý khi tranh đoạt ngôi vị tông chủ.
Thẩm Nguyệt Khê giẫm lên xác người nhà mình mà bước lên đỉnh cao, đổi tên Nguyệt Doanh Tông thành Nguyệt Khê Tông. Nàng thanh trừng môn hộ, kẻ nào phản đối thì hoặc là đuổi đi, hoặc là giết sạch, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng."
Thạch Vạn kể tới đây, khẽ tặc lưỡi hai tiếng.
“Nàng có nỗi khổ riêng, nhưng dù sao cũng là phụ mẫu thân sinh, huynh muội ruột thịt, ra tay như vậy e rằng quá tàn độc. Ta cũng chẳng muốn bình luận gì thêm, ta chỉ là người làm ăn, trước buôn bán với Nguyệt Doanh Tông, giờ đổi sang Nguyệt Khê Tông thì cũng thế thôi...”
Thạch Vạn lải nhải một hồi, còn Phương Độ chỉ lặng thinh.
Hắn cụp mắt, nhìn chiếc hộp mây đựng ngọc bội trong tay.
“Ta chỉ muốn đưa vật này cho nàng, đó là lời hứa của ta.”
"E rằng ngươi không làm được đâu." Thạch Vạn nói: “Nàng chết rồi.”