Phó Vân Tịch còn nhớ rõ buổi trưa của bảy năm về trước.
Lúc đó chàng không phải là một người lạnh lùng và kiêu ngạo, khi đó chàng vừa mới biết được một sự việc đủ để ảnh hưởng đến bí mật của cả đời chàng; không cách nào tiếp nhận được việc này, đồng thời cũng là lần đầu tiên chàng trở mặt với Hoàng Huynh. Vì vậy chàng mới xin xuất chinh đi giết giặc.Hoàng Huynh không còn cách nào, đành phải đáp ứng yêu cầu của chàng. Nhưng sự phẫn nộ và đau buồn trong lòng Phó Vân Tịch cũng không vì vậy giảm bớt, sau buổi trưa ấy, chàng rời khỏi Hoàng Cung. Hầu như là đi dạo hết toàn bộ Kinh Thành, cuối cùng đi vào phía sau một ngọn núi ở Thành Tây.
Đó là một chỗ vô cùng tĩnh mịch, được bao bọc bởi non xanh nước biếc; lúc này thời tiết rất lạnh, bên ngoài tuyết vừa mới rơi nhẹ nhưng lông ngỗng, chôn cả cây cỏ xuống dưới một tầng tuyết trắng lắng đọng. Chàng ngồi trên tàng cây, lúc này gió rất to, nhưng trong lòng chàng vẫn bực bội như cũ. Đúng vào lúc này, thì nghe được một tiếng khóc.
Vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng tiếng khóc này càng lúc càng lớn, cuối cùng lại giống như là khóc đến không thở nổi.Vốn dĩ chàng ở đây là vì nó rất yên tĩnh, nhưng lại không ngờ có người lại quấy nhiễu sự yên tĩnh này. Trong cơn tức giận, chàng quay đầu lại nhìn, thì phát hiện ở phía dưới gốc cây có một tiểu oa nhi khoảng chừng năm sáu tuổi đang ngồi khóc.
Đó là một tiểu cô nương vô cùng bẩn, đầu được bới thành hai búi tóc, lúc này đang dùng tay lau nước mắt của mình, dáng vẻ khóc lóc nhìn cực kỳ thương tâm. Chàng bực bội không chịu nổi, thật sự chịu hết nổi mà phi thân dưới xuống, đi đến này trước mặt tiểu nữ oa đó, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Câm miệng!”
Tiểu cô nương lại càng hoảng sợ, nhìn thấy có một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng trước mặt mình; tuy nhiên sắc mặt không vui, nhưng mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua người nào đẹp đến vậy, vì vậy mà nàng ngây người đi đến kéo tay của chàng: “Ngươi là Thần Tiên sao?”
Cả cuộc đời của Phó Vân Tịch, luôn được vô số khuê nữ ái mộ, nhưng tính tình của chàng luôn lạnh lùng, không thích người nào đụng vào mình, ngày thường cũng không có ai dám có can đảm mà kéo ống tay áo của chàng. Ai ngờ tiểu cô nương ở trước mặt này, dùng hai tay chùi nước mặt nước mũi rồi nắm lấy tay của hắn gọi hắn là thần tiên. Nhìn quần áo trắng như tuyết trắng lại lưu lại dấu vân tay đen huyền, từ nhỏ phó Vân Tịch luôn ưa sạch sẽ giờ đây lại có một sự phẫn nộ đến điên cuồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play