Lúc Giang Ngọc Lâu đang nếm thử rượu ngon làm từ nho do Tây Vực chuyển tới giá trị lên đến trăm lượng bạc ròng, thì thấy một gã sai vặt mặc áo màu xám tro đứng ở bên ngoài bức rèm che nói: “Công tử, dưới lầu có một vị cô nương tới bán bảo bối. Nhưng mà Phương chưởng quầy không nhìn ra được lai lịch của nó, nên mời ngài đi xuống xem một chút.”
Giang Ngọc Lâu nghe vậy liền ngẩn ra, hắn cũng hiểu rất rõ ánh mắt xem đồ của lão Phương. Ngay cả lão Phương cũng không thể nhìn ra được vật đó là gì, nhưng vẫn cứ một mực nói đó là một bảo bối. Chuyện này khá thú vị đây!
Vẻ mặt Hách Liên Dục vô cùng hớn hở: “Không phải là tiểu nha đầu vừa mới đi vào kia chứ? Ha ha, chỉ sợ người ta muốn trêu đùa huynh mà thôi, chứ nào có món bảo bối gì.”
Phó Vân Tịch ở bên cạnh một tay cầm ly rượu khẽ ngừng lại giữa không trung, lắc lắc đầu nói: “Chưa chắc.”
Giang Ngọc Lâu đã vén áo bào đứng lên, lười biếng nói: "Sao cũng được, dù sao cũng lâu rồi ta chưa thấy có món đồ chơi nào mới mẻ trong kinh thành. Gia lập tức sẽ xuống đó một chuyến để xem đó là bảo bối gì. Các huynh cứ tiếp tục uống, không cần chờ ta." Hắn vén bức rèm lên, đi theo gã sai vặt kia xuống lầu.
Hách Liên Dục hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ sợ là phải mất hứng quay về mà thôi.”
Phó Vân Tịch dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa ở lầu dưới, vẻ mặt không thấy có gì khác thường.
Nói đến Giang Ngọc Lâu theo người làm đi tới cửa hàng, vừa đi vào phòng chính đã thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play