Hoàng Hùng Viễn chỉ đành cười trừ, không thể cưỡng cầu thêm nữa, mà tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm chọn đá của ông ta. Dương Tử Mi cầm lấy khối đá thô lên, đứng dậy, sau đó kinh hỉ khi trông thấy ông chú trung niên kia đang lắc đầu, cuối cùng đặt khối đá thô phát ra ánh sáng ba màu kia xuống. Cô sợ sẽ có người khác đi trước một bước, nên cô chạy vội tới, ngồi xổm xuống trước khối đá thô kia, bắt đầu vờ vịt như đang đánh giá hàng, sau đó chọn nó. Mặc dù khối đá thô này rất đắt, đến tận năm mươi vạn, nhưng cô thật sự rất tò mò, không biết ba màu kia rốt cuộc có thể cho ra loại phỉ thúy thế nào. Hoàng Minh bên kia đã mua mất khối đá phỉ thúy đỏ mà cô nhìn trúng rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy tiếc đứt ruột. Nên cô lại chọn khối đá thô khác phát ra ánh sáng màu tím, lại thêm một khối phỉ thúy lục cao cấp, sau đó cô không mua thêm nữa. Làm người không thể quá tham lam, nhất định phải để lại một chút cho người khác, vậy mới là lẽ phải. Nếu như một mình muốn cuỗm sạch mọi thứ thì ắt sẽ bị trời phạt, người ghét. Vì để che tai mắt người khác, cô lại chọn đại vài khối đá có giá khá rẻ, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.