3. [Trang 3]

Vậy mà cậu đã làm gì?

Edit: bgnie

Giản Thượng Ôn mỉm cười rời khỏi ống kính. Ngay khoảnh khắc camera không còn hướng vào mình, nụ cười lười biếng trên gương mặt đẹp đẽ của cậu lập tức biến mất. Ánh nắng rọi sau lưng, cửa xe chậm rãi mở ra, để lộ một căn biệt thự sang trọng. Lẽ ra, một người có xuất thân nghèo khó như cậu phải kinh ngạc trước khung cảnh xa hoa này, nhưng trong ánh mắt Giản Thượng Ôn lại không gợn chút dao động.

Một nhân viên bước tới đón cậu, nhân lúc máy quay chưa lia đến, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Giản tiên sinh, vào trong cậu phải chú ý một chút, lần này khách mời đều là nhân vật lớn, ngay cả nhà đầu tư của chúng ta cũng có mặt.”

Giản Thượng Ôn chỉ cười, thản nhiên đáp:
“Yên tâm đi, tôi có thể gây ra chuyện gì chứ? Như khán giả vẫn nói thôi, thân phận khác biệt, mấy vị khách mời đó làm gì để mắt tới tôi. Cho dù đạo diễn có mời người yêu cũ của tôi đến thật thì cũng chẳng sao. Anh nghĩ tôi là món ngon ai cũng thèm chắc?”

Vừa trò chuyện, cả hai vừa bước đến cửa sổ phòng khách biệt thự. Từ con đường lát đá trong vườn, có thể thấy bóng dáng cao lớn, phong nhã của vài vị khách mời đang ngồi trên sofa.

Giản Thượng Ôn dừng chân một chút, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

Thật là náo nhiệt.

Quả nhiên, đạo diễn đã mời tất cả người yêu cũ của cậu đến rồi.

Cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo hé mở, như thể đang dẫn lối vào một mê cung bí ẩn, hé lộ khung cảnh phòng khách lộng lẫy bên trong biệt thự. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ cao vút, phủ lên căn phòng một lớp bụi vàng lấp lánh, phản chiếu trên chiếc đèn chùm pha lê tựa như ngàn giọt sương mai. Trên lò sưởi cổ kính, bức tranh sơn dầu hoa súng với những nét cọ phóng khoáng như đang muốn thoát khỏi khung tranh, hòa cùng không gian tràn ngập ánh sáng. Đồ nội thất bằng gỗ quý được bài trí hài hòa, tạo nên một không gian vừa sang trọng vừa ấm cúng, tựa như bước vào một tòa cung điện nguy nga thời Trung cổ.

Giản Thượng Ôn kéo vali vào phòng, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt điển trai như tia nắng sớm mai xua tan lớp sương mù lạnh lẽo, thổi vào căn phòng một luồng sinh khí. Cậu đảo mắt nhìn quanh, nhận ra vài khách mời khác đang lười biếng tận hưởng không gian tuyệt đẹp này. Người thì lật giở cuốn sách trên chiếc sofa êm ái, kẻ lại thong thả pha cà phê bên quầy bar, có người chăm chú ngắm nhìn bộ sưu tập rượu vang đắt đỏ.

Ở bất cứ đâu, trong bất cứ tư thế nào, những con người ấy vẫn toát ra phong thái cuốn hút, tựa như bước ra từ một bức tranh quý tộc, khiến người khác không nỡ phá vỡ sự hoàn mỹ này.

Tiếng chuông cửa vang lên. Tất cả đồng loạt quay đầu lại.

Khác với vẻ sang trọng, lịch lãm của những người còn lại, chàng trai đứng nơi cửa chỉ mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt đơn giản. Nhưng gương mặt thanh tú cùng nụ cười rạng rỡ của cậu vẫn khiến người khác không thể rời mắt.

Cậu ung dung bước vào, kéo theo vali phía sau, giơ bàn tay thon dài, làn da trắng mịn lên chào:

“Chào mọi người, tôi là Giản Thượng Ôn.”

Căn phòng chìm trong im lặng.

Chương trình không hề công bố danh tính khách mời trước, vì vậy, khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn, ai nấy đều bất ngờ. Đặc biệt là những vị khách nam, ánh mắt nhìn cậu càng thêm phần dò xét.

Giản Thượng Ôn giả vờ không nhận ra sự khác lạ trong bầu không khí, cậu đi vào giữa phòng, thở phào nhẹ nhõm:
“Bên ngoài nóng quá, may mà trong này mát mẻ.”

Cậu nhìn thấy một ly nước trên bàn, quay sang hỏi chàng trai có mái tóc xù bồng bềnh bên cạnh, nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Tôi uống ly nước này được không?”

Chàng trai tóc xù hơi sững lại, có vẻ không ngờ rằng Giản Thượng Ôn sẽ chủ động bắt chuyện với mình, nhưng vẫn gật đầu:
“Tùy anh.”

Bầu không khí ngượng ngùng cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Giản Thượng Ôn rót nửa ly nước, ngửa cổ uống cạn, sau đó quay sang chàng trai bên cạnh, mỉm cười:
“Cảm ơn. Tôi là Giản Thượng Ôn, còn cậu?”

Người kia vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng đôi tai lại bất giác đỏ lên:
“Phỉ Thành.”

“À, Phỉ Thành.” Giản Thượng Ôn như bừng tỉnh, thầm nghĩ: Hóa ra là game thủ thiên tài Phỉ Thành, người đã lập kỷ lục năm lần liên tiếp vô địch giải đấu quốc gia. Nghe nói cậu ta xuất thân từ một gia tộc giàu có, tham gia thi đấu chỉ vì đam mê, và tất nhiên, để giành chức quán quân.

Lại thêm một cậu ấm nữa.

Nụ cười của Giản Thượng Ôn càng rạng rỡ hơn. Cậu chìa tay ra:
“Rất vui được gặp cậu.”

Làn da cậu vốn đã trắng, sau khi phơi nắng lại càng nổi bật hơn. Vệt đỏ ửng trên cổ áo như càng tăng thêm phần quyến rũ.

Khoảng cách quá gần khiến Phỉ Thành nhìn thấy rất rõ. Cậu ta cứng đờ chìa tay ra, gương mặt vẫn lạnh tanh, nhưng đôi tai lại đỏ bừng.

Khán giả xem livestream được phen náo loạn:

“A a a Tiểu Phỉ nhà tôi đáng yêu quá!”

“Giản Thượng Ôn, có phải cậu cố ý không!”

“Tránh xa cục cưng của chúng tôi ra!”

“Cậu dựa vào việc Tiểu Phỉ chưa từng yêu đương nên muốn trêu chọc cậu ấy à?”

Các khách mời khác không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ thấy thái độ của Giản Thượng Ôn rất lễ phép, lịch sự. Vì thế, họ cũng không thể tiếp tục tỏ ra lạnh nhạt được nữa.

Quả nhiên, khi Giản Thượng Ôn quay sang, đã có người chủ động tiến lại gần. Đó là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, mặc áo phông trắng và quần jeans đơn giản.

“Chào anh, tôi là Ôn Cẩm.” Giọng Ôn Cẩm trong trẻo, ánh mắt long lanh nhìn Giản Thượng Ôn, có chút ngại ngùng nói tiếp:

“Thực ra lúc nãy tôi không đến chào anh ngay vì… tôi cảm thấy chúng ta trông rất giống nhau. Có khi nào chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

Giản Thượng Ôn im lặng lắng nghe, nụ cười nhàn nhạt trên môi nhưng không chạm đến đáy mắt.

Ôn Cẩm à, cậu không biết tôi, nhưng tôi thì biết rất rõ cậu.

Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc làm thế thân cho cậu, phải chịu đựng đủ mọi sự ghen tuông và chiếm hữu biếи ŧɦái từ những kẻ si mê cậu. Khi tôi muốn thoát khỏi cuộc sống ấy, bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn để phong sát tôi, khiến tôi không thể tồn tại trong giới giải trí. Còn nhớ lúc ấy tôi đã tìm đến cậu, cầu xin cậu giúp đỡ. 

Vậy mà cậu đã làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play