Chương 5
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mặt trời rọi vào qua cửa sổ, nhưng vẫn mang theo vẻ âm u.
Trên mặt Lâm Nhạc đầy vẻ hoảng loạn, cậu không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trước mắt, chỉ nghe thấy tiếng cửa bị đóng sầm lại.
“Chu Trọng Thiệp? Cậu còn ở đó không?”
Không khí im ắng vài giây. Đúng lúc tim Lâm Nhạc dần dần thắt lại, Chu Trọng Thiệp rốt cuộc cũng lên tiếng:
“Ở đây, vừa rồi đóng cửa hơi mạnh một chút, dọa cậu rồi sao?”
Nghe được giọng Chu Trọng Thiệp, Lâm Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa nãy sao cậu không lên tiếng? Tôi còn tưởng cậu đã đi ra ngoài rồi.”
Đứng lâu chân cũng mỏi, Lâm Nhạc dùng gậy dẫn đường gõ nhẹ mặt đất, chạm vào thứ gì đó mềm mềm, liền ngồi xổm xuống sờ thử.
Là một tấm đệm thể thao, chắc đã lâu không ai dùng, phủ đầy bụi bặm.
Lâm Nhạc nhăn mặt, phủi phủi tay, nhưng quanh đây không tìm được chỗ nào sạch sẽ để ngồi, đành phải tạm lau qua bụi bẩn, miễn cưỡng ngồi xuống.
Mông còn chưa chạm đến đệm thì tay đã bị Chu Trọng Thiệp kéo lại:
“Tôi có mang giấy, để ti lau sạch cho cậu.”
Lâm Nhạc "nga nga" hai tiếng, vội vàng đứng thẳng, đợi Chu Trọng Thiệp lau xong rồi mới ngồi xuống.
“cậu ở đây nghỉ ngơi đi, tôi phải quay lại lớp học.”
Vừa nghe Chu Trọng Thiệp nói muốn đi, lòng Lâm Nhạc lập tức siết chặt. Nghĩ tới nhiệm vụ của mình, cậu hoảng loạn nắm lấy tay Chu Trọng Thiệp:
“Cậu… có thể đừng đi không? Một mình tôi hơi sợ.”
Chu Trọng Thiệp cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh nhạt, không biểu cảm gì, có phần lạnh lùng.
Hắn yên lặng nhìn Lâm Nhạc, thấy hàng mi cậu run run bất an, môi đỏ khẽ mím lại, vô cùng câu nhân (quyến rũ).
Đột nhiên, Chu Trọng Thiệp bật cười lạnh. Ngón tay Lâm Nhạc bám trên cổ tay hắn run lên bất an, cuối cùng bị hắn hất ra.
"Cậu cũng dùng chiêu này để dụ dỗ Phó Cơ và Hạng Trì sao? Cách làm dễ hiểu thế này, chỉ có bọn họ mới bị mắc bẫy thôi.
Nhiệm vụ của tôi chỉ là đưa cậu tới phòng thiết bị, chưa từng nói phải ở lại cùng cậu."
Lời Chu Trọng Thiệp làm Lâm Nhạc sững sờ. Đã có không ít người nói cậu dụ dỗ người khác, nhưng rõ ràng cậu chưa từng có ý đó.
Bị người ta luôn mồm đổ oan, dù là bùn cũng có mấy phần nóng giận, huống chi là Lâm Nhạc.
Cậu nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng là tức giận:
"Tôi chưa từng làm gì cả! Nếu cậu không muốn ở lại thì đi đi, việc gì phải sỉ nhục tôi như vậy?
Tôi vốn đã rất chán ghét Phó Cơ và Hạng Trì, tôi không làm gì sai, đừng đổ tội cho tôi!"
Nói xong, tim Lâm Nhạc đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu thấp giọng xin lỗi hệ thống, nghĩ rằng nhiệm vụ này chắc không hoàn thành được.
Chu Trọng Thiệp cũng không ngờ Lâm Nhạc lại phản ứng mạnh như vậy. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận cùng đôi mắt mù vô thần ấy, lòng hắn bỗng chùng xuống.
Không hiểu sao, Chu Trọng Thiệp cảm thấy như bị một chú nai con đâm vào lòng mình.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Là tôi hiểu lầm cậu, xin lỗi.”
Nhưng Lâm Nhạc chẳng hề dễ dàng tha thứ. Trong mắt cậu, Chu Trọng Thiệp và Phó Cơ chẳng khác gì nhau — nói xin lỗi nhẹ tênh là xong sao?
Không đời nào cậu chấp nhận kiểu xin lỗi như vậy.
Lâm Nhạc quay mặt đi, thái độ rõ ràng không muốn tha thứ.
Chu Trọng Thiệp nhìn gương mặt tức giận ấy, cũng không biết vì sao cậu lại giận dữ, chỉ yên lặng nhìn cậu.
Cuối cùng, hắn ngồi xuống đệm, nghiêm túc nói:
"Là tôi lỡ lời, xin lỗi cậu. Nếu cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tôi cũng không sao.
Vậy cậu có thể cho tôi biết, làm thế nào mới khiến cậu nguôi giận?"
Đây không giống phong cách thường ngày của Chu Trọng Thiệp.
Hắn chưa bao giờ hạ mình như vậy trước bất kỳ ai, nhưng đối diện với Lâm Nhạc, hắn thật sự nhận ra mình đã sai.
Không quan trọng nguyên nhân là gì — hắn nguyện chịu trách nhiệm.
Chu Trọng Thiệp thành tâm nói ra, khiến sự tức giận trong lòng Lâm Nhạc cũng nguội bớt đôi chút.
Lâm Nhạc là người mù, tuy không nhìn thấy, nhưng các giác quan khác vô cùng nhạy bén.
Cậu cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Chu Trọng Thiệp, dù vậy trong lòng vẫn có chút ngập ngừng.
Cậu không giỏi giao tiếp, cũng rất ít khi tiếp xúc lâu với người khác.
Trong lúc đang lúng túng không biết phá vỡ bầu không khí nặng nề thế nào, Lâm Nhạc bối rối gõ gõ lên tấm đệm.
“Bốp!”
Một tiếng vang giòn làm Lâm Nhạc giật mình:
“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Trọng Thiệp nhìn cậu:
“Không nghĩ ra cách bồi thường thì tôi tự trừng phạt mình. Là tôi lỡ lời, đáng bị đánh.”
Lâm Nhạc lúc này mới hiểu, tiếng vang vừa rồi là Chu Trọng Thiệp tự tát mình.
Tiếng vang rất lớn, có thể thấy hắn dùng sức mạnh tới mức nào.
Nhìn gương mặt Chu Trọng Thiệp bên má đỏ bừng, Lâm Nhạc hốt hoảng:
“Cậu, cậu làm cái gì vậy…”
Chu Trọng Thiệp nắm lấy tay Lâm Nhạc, ép tay cậu lên má mình, nhẹ nhàng:
"Để cậu đánh tôi.
Tôi cam đoan sau này sẽ không nói mấy lời như vậy nữa. Đây cũng coi như một bài học cho chính tôi."
Lòng bàn tay Lâm Nhạc nóng ran, dường như còn dính chút mồ hôi của Chu Trọng Thiệp, toát ra mùi hương da thịt nhè nhẹ.
“Đừng như vậy mà…”
Lâm Nhạc muốn rút tay lại, nhưng Chu Trọng Thiệp dùng sức giữ chặt.
Trong lúc lộn xộn, không hiểu sao tay cậu trượt từ má tới môi Chu Trọng Thiệp.
Một làn nhiệt khí xen lẫn hương vị quen thuộc ùa đến.
Lâm Nhạc hoảng hốt, rụt tay về:
“Cậu đang làm gì vậy!”
Chu Trọng Thiệp như bị sét đánh, ngây người vài giây mới tỉnh lại, vội vàng giải thích:
“Thực xin lỗi, tay tôi ra mồ hôi, vô tình chạm phải thôi.”
Hắn tuyệt đối không dám thừa nhận vừa rồi tay Lâm Nhạc đặt trúng môi mình.
Lâm Nhạc ngẫm nghĩ, cảm giác ban nãy hình như không phải tay, mà là... môi?
Nhưng đối phương đã nói là tay, cậu cũng không tiện vạch trần, sợ càng thêm xấu hổ.
Không khí ngột ngạt đến mức kỳ quái.
Lâm Nhạc vội vàng đánh trống lảng:
“Cậu, cậu vừa nói muốn bồi thường đúng không? Vậy… sau này cậu mua cơm tối giúp tôi đi.”
Chỉ cần một việc nhỏ, đỡ phải lặp lại tình huống xấu hổ vừa rồi.
“Chỉ cần mua giúp tôi một phần cơm tối là được.”
Chu Trọng Thiệp không chút do dự đồng ý ngay:
“Được. Cậu có món gì thích hoặc ghét không?”
Lâm Nhạc nói:
“Không kén ăn, chỉ là không thích ăn đồ nhiều xương, hoặc có da. Nếu được thì mua món ngọt hoặc cay cũng được. Gọi ít cơm thôi.”
Chu Trọng Thiệp nghiêm túc ghi nhớ từng lời một.
“Hôm nay tôi sẽ đi mua cho cậu.”
Lâm Nhạc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: có vẻ Chu Trọng Thiệp cũng khá cần cù.
“Vậy làm phiền cậu, tôi sẽ chờ ở ký túc xá.”
Chu Trọng Thiệp "ừ" một tiếng, ánh mắt không tự chủ được lại rơi lên người Lâm Nhạc, nghĩ thầm: “Rốt cuộc cổ cậu giấu ở đâu nhỉ?”
Ánh mắt nóng bỏng quá mức khiến Lâm Nhạc không thể làm ngơ, cậu ngượng ngùng hỏi:
“Cậu cứ nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì dính sao?”
Cậu là người rất thích sạch sẽ, lập tức giơ tay lau mặt.
“Giờ còn bẩn không?”
Chu Trọng Thiệp cười khẽ:
"Không có dính gì cả. Tôi chỉ thấy cậu rất đẹp thôi.
Sao cậu lại đẹp thế nhỉ?"
Lâm Nhạc ngây người, đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn khen cậu như vậy.
Lời khen giống như một hòn đá nhỏ rơi vào ao nước tĩnh lặng, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Cậu gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng:
“A? Chắc do ba mẹ tôi sinh đẹp đấy. Gien tốt mà.”
Tuy chưa từng gặp cha mẹ mình, nhưng Lâm Nhạc luôn tin họ chắc chắn cũng rất đẹp.
Cậu mang theo chút kiêu ngạo nhỏ, môi chu lên một chút, trông vô cùng đáng yêu.
Chu Trọng Thiệp nhìn mà nhịn không được bật cười.
“Chắc hẳn bác trai bác gái đều là những người rất đẹp và phong độ.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện, từ chuyện đông sang chuyện tây, bầu không khí cũng trở nên vô cùng vui vẻ.
Chu Trọng Thiệp luôn nhẹ nhàng dẫn dắt câu chuyện, mỗi lần thấy Lâm Nhạc vì đề tài nào đó mà buồn đi, liền nhanh chóng đổi chủ đề.
Cùng Chu Trọng Thiệp nói chuyện, Lâm Nhạc cảm thấy rất vui.
【Nhiệm vụ 2 hoàn thành, tiến độ khôi phục ánh sáng +1】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên đột ngột, khiến Lâm Nhạc giật mình, sau đó vui mừng đến nỗi bật cười.
Hoàn thành nhiệm vụ chính là sự công nhận cho năng lực của cậu!
Cậu không khỏi đắc ý vung vẩy chân, thầm nghĩ: Quả nhiên mình rất lợi hại.
Chu Trọng Thiệp nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Nhạc, tưởng rằng cậu còn đang vui vì được khen đẹp, không khỏi âm thầm nghĩ:
“Chỉ một câu khen thôi mà đã vui đến vậy, thật đúng là tâm tính trẻ con.”
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Trọng Thiệp đi mở cửa, Lâm Nhạc ngẩng đầu hỏi:
“Ai vậy?”
Chu Trọng Thiệp không trả lời.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Tôi đang thắc mắc sao cậu còn chưa về, thì ra là đang ở cùng Lâm Nhạc.”