Sở Tu Viễn quyết định buông tha cho đứa con trai út trong nháy mắt, chuyển sang tẩn cháu ngoại, khen hắn thì cứ khăn hắn, còn tiện thể khen luôn cả tỷ phu Hoàng đế của hắn nữa, có kiểu khen người ta như thế sao?
Lâm Hàn buồn cười: “Đại Bảo, Nhị Bảo, các con thấy thế nào?”
Hai đứa chúng nó biết trái cây rau củ là do nương trồng, y phục cùng với bút mực nghiên giấy đều là dùng tiền mà cha chúng nó kiếm được để mua, thế nhưng chúng nó chưa bao giờ nghĩ rằng cha mẹ cũng giống như chúng nó, cũng muốn khen thưởng.
Đối với hai huynh đệ mà nói loại cảm giác này rất lạ lẫm. Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hàn, Sở Dương định nói, hai người là người lớn sao có thể giống như trẻ con được.
Thế nhưng, tiểu Thái tử còn nhớ mua quà cho phụ hoàng, cho mẫu hậu, cho công chúa tỷ tỷ của nó, thì sao bọn nó lại không nhớ cơ chứ.
Sở Dương lâm vào trầm tư, trăn trở lúc lâu rồi quay sang bảo tiểu Thái tử: “Tại sao ngươi lại nhớ đến việc mua quà cho phụ hoàng, mẫu hậu và a tỉ của ngươi thế?”
Cùng là trẻ con, tại sao nó lại khác hẳn so với bọn nó thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT