“Điện hạ!” Giang Linh chống tay, cố giành lấy quyển sách trong tay hắn.
Tiêu Thịnh Vân đón lấy thiếu niên đang nhào vào lòng, ôm chặt y vào ngực, kề sát bên tai thì thầm: “Chẳng lẽ cô nói sai? Linh Nhi không phải là người bỏ dở giữa chừng, đúng không?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, làm vành tai dần đỏ ửng, sắc đỏ lan ra, chẳng mấy chốc đã phủ lên làn da một lớp hồng nhàn nhạt, giống như nụ hoa đào đầu xuân đang chờ nở rộ.
Dấu vết để lại từ đêm đó vẫn chưa phai nhạt, tầng tầng lớp lớp bị che giấu dưới lớp y phục, mỗi khi thiếu niên cử động, lại có vài vết lộ ra. Từ góc độ của Tiêu Thịnh Vân, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh đẹp nơi vạt áo.
Yết hầu khẽ lăn lên xuống, ánh mắt người đàn ông tối lại.
“Tư thế này thật sự hữu dụng, tiết tấu có thể hoàn toàn do Linh Nhi khống chế. Linh Nhi sẽ không phải khóc lóc vì quá nhanh hay quá chậm nữa. Muốn như thế nào đều được.”
Giang Linh cảm thấy tai nóng bừng, rồi luồng nóng ấy lan đến những nơi khác. Y lấy trán húc nhẹ vào Tiêu Thịnh Vân, mang theo ngượng ngùng nói nhỏ: “Đừng nói nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play