“Phụt.” Trường Thuận vốn đã bực bội vì Lư Gia Mộc tìm Giang Linh gây chuyện, nghe Giang Linh nói vậy liền không nhịn được bật cười.
Thoáng thấy sắc mặt Lư Gia Mộc trở nên khó coi, Trường Thuận vội vàng đưa tay che miệng lại.
“Ngươi… Ngươi thật là vô lý quá!” Sắc mặt Lư Gia Mộc lúc đỏ lúc trắng vì tức giận.
Giang Linh liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần rồi cười nhạt: “Biết là ngươi không có ai thương, nhưng cũng không cần ghen tị với ta. Với diện mạo và tính cách như ngươi, tìm không ra người thương cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Ta và ngươi đang nói chuyện này sao?!” Lư Gia Mộc tức giận đến cực điểm nhưng vẫn cố gắng giữ lại chút lý trí.
“Bất kể ngươi nói gì, cũng không thể thay đổi sự thật rằng ngươi không có ai thương.”
Giang Linh hết câu không ai thương, lại đến ghen tị với ta, khiến Lư Gia Mộc tức giận đến mức suýt ngất.
“Ngươi đừng có đắc ý! Y quán bây giờ là do ta quản lý, còn ngươi chỉ là một học đồ nho nhỏ, có tiếp tục ở lại đây hay không, chẳng phải chỉ cần ta nói một câu sao? Ngươi cứ chờ đấy!” Nói xong câu đó, tâm trạng Lư Gia Mộc dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, dù Giang Linh có nhanh mồm nhanh miệng thế nào thì cũng chỉ là một học đồ. Hắn là người đã ở y quán mười năm, chẳng lẽ lại không đối phó nổi một kẻ mới đến? Nếu muốn, hắn có thể dễ dàng đuổi người đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT