Tiêu Thịnh Vân nói xong liền đẩy xe lăn rời đi, dường như chỉ đơn giản muốn nói một câu rồi đi, quản gia thấy vậy cũng quen rồi, không có gì ngạc nhiên. Chỉ có Trần Tử Ngang là cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trần Tử Ngang kéo Giang Linh sang một bên, hạ giọng hỏi: “Tiêu lục gia lúc nào cũng đối xử với cậu như vậy à?”
“Hả? Là đối xử thế nào?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Giang Linh, Trần Tử Ngang hơi cứng họng: “Ý tôi là từ khi cậu tới, tình trạng sức khỏe của Tiêu lục gia có chuyển biến tích cực không?”
Nhắc đến chuyện nghiêm túc, Giang Linh lập tức nghiêm túc lại: “Tôi với ông chủ tiếp xúc chưa nhiều, tạm thời vẫn chưa thấy hiệu quả gì rõ rệt. Tôi sẽ cố tìm cơ hội tiếp cận thêm.”
Nhờ Trần Tử Ngang nhắc nhở, Giang Linh mới chợt nhớ ra mình đến đây vốn có mục đích khác. Nhưng Tiêu Thịnh Vân lại không phải kiểu người thích người khác hầu hạ, việc cậu làm nhiều nhất cũng chỉ là giúp anh đẩy xe lăn.
Nhưng thời nay công nghệ hiện đại, xe lăn của Tiêu Thịnh Vân là loại mới nhất, anh hoàn toàn có thể tự điều khiển được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT