"Ở bên ngoài, điện hạ không muốn lộ thân phận cũng không muốn bị gọi là phu nhân, điện hạ không thích cách xưng hô này sao?" Giang Linh thắc mắc, nhưng khi y gọi Thái tử như vậy, tâm trạng đối phương rõ ràng rất tốt.
"Cô khi nào nói không thích?" Lòng bàn tay hắn khẽ hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua môi Giang Linh. Ánh mắt Tiêu Thịnh Vân sâu thẳm, “Nếu Linh Nhi thích, thì ở trong cung cũng có thể gọi như vậy.”
Cảm nhận động tác của nam nhân, Giang Linh thấy hơi nhột, cũng có chút kỳ lạ. Y lập tức lùi lại một chút, từ chối: “Vẫn là không được.”
Hôm nay Thái tử có vẻ kỳ lạ.
Giác quan nhạy bén của Giang Linh như một con vật nhỏ phát ra tín hiệu cảnh giác, khiến y theo bản năng muốn tránh xa.
Nhận thấy động tác của y, ánh mắt Tiêu Thịnh Vân trầm xuống một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản. Hắn chậm rãi thu tay về, chậm rãi nói: “Cô đã tìm hiểu một chút về đội đá cầu. Linh Nhi có muốn nghe không?”
"Muốn, muốn!" Giang Linh lập tức bị thu hút sự chú ý, quên mất ý định rời đi.
“Đội đá cầu trong tay Đỗ Tri Hạ tên là Thanh Hạ, được thành lập mười năm trước. Khi đó, đội trưởng là một nữ tử đã cắt đứt quan hệ với nhà chồng. Lúc mới thành lập, Thanh Hạ chủ yếu thu nhận những nữ tử có hoàn cảnh tương tự. Sau này, khi đội giành được thành tích và có tài chính dư dả, họ bắt đầu nhận nuôi những bé gái mồ côi bị gia đình bỏ rơi. Đỗ Tri Hạ chính là một trong số đó. Cô ấy được đội trưởng trước đây cứu về, khi đến Thanh Hạ chỉ mới mười hai tuổi.”
Tiêu Thịnh Vân nhẹ nhàng đặt tay lên eo Giang Linh, tư thế nhìn như vô tình nhưng lại tạo thành một vòng vây kín đáo.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play