"Xuống núi sao?" Giang Linh khẽ siết dây thừng trong tay.
"Đúng vậy. Em không cần lo lắng, sau khi xuống núi, ta sẽ thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Dưới chân núi có rất nhiều món ăn ngon, nhiều chỗ thú vị…" Tiêu Thịnh Vân mặt không biến sắc miêu tả mấy món ăn ngon. Theo lý mà nói, với tình huống đặc biệt của thiếu niên, lựa chọn tốt nhất của hắn hẳn là lặng lẽ rời đi, từ biệt nhau tại đây, nhưng trong lòng hắn lại không đành lòng.
Hắn không muốn chỉ như vậy mà chia xa, rồi cả đời chẳng còn giao nhau nữa.
Giang Linh nghe đến đoạn đó, hai mắt sáng lên, nhưng vẫn nhớ rõ thân phận mình là một đại yêu nên có phần rụt rè, dè dặt: “Để ta suy nghĩ thêm đã.”
Tiêu Thịnh Vân biết y đã động lòng, cũng không thúc ép, chỉ mỉm cười: “Nếu em suy nghĩ xong rồi, cứ nói với ta một tiếng.”
Tề Liệt và đám người bắt đầu chuẩn bị cho việc xuống núi.
Sau khi Tiêu Thịnh Vân được giải độc, bọn họ cũng đã nối lại liên lạc với người ở dưới chân núi. Điều này phần lớn nhờ vào tín vật mà Giang Linh đưa cho, giúp họ tránh lạc phương hướng trong rừng sâu núi thẳm, đồng thời không bị dã thú tấn công.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play