Thời gian rời thành được định vào buổi sáng, trong lòng canh cánh chuyện này, sáng sớm, khi nghe được bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt , Giang Linh liền xoa đôi mắt ngồi dậy.
“Điện hạ...” Giọng y còn ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn.
Tiêu Thịnh Vân quay đầu lại, dịu dàng nói: “Sao lại dậy rồi? Bên ngoài lạnh lắm, mau nằm xuống đi.”
Lúc này trời vẫn còn tối, chính là khoảng thời gian lạnh nhất trong ngày. Lo Giang Linh bị nhiễm lạnh, Tiêu Thịnh Vân kéo chăn lên đắp cho y, nhẹ nhàng quấn kín lại, rồi mới tiếp tục mặc y phục.
Y phục vừa mặc xong, Tiêu Thịnh Vân quay lại nhìn, chỉ thấy Giang Linh vẫn còn đang ngái ngủ. Hắn xoa nhẹ mái tóc của Giang Linh, hỏi: “Có phải cô đánh thức em không?”
“Không đâu, chỉ là ta nhớ tới nên muốn tiễn điện hạ một đoạn.” Giang Linh cố nén cơn buồn ngủ, khe khẽ đáp.
Nhưng thực ra giờ vẫn còn quá sớm, thường ngày vào giờ này Giang Linh còn đang ngủ rất say. Nếu đêm trước Tiêu Thịnh Vân muốn lâu hơn một chút, có lẽ giờ này y mới vừa chợp mắt được một lúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT