Những lời này đã nghẹn lại trong lòng Thừa Vương từ rất lâu, nhất là khoảng thời gian gần đây, khi Sùng Minh Đế liên tục ra tay nâng đỡ Thập hoàng tử một cách quá rõ ràng. Dù không muốn nhìn thấy, hắn cũng không thể làm ngơ được nữa.
Rõ ràng Sùng Minh Đế không ngờ Thừa Vương lại dám nói thẳng như vậy, sắc mặt ông đổi vài lần rồi chậm rãi nói: “Trước đây Thập đệ ngươi học hành ở nước ngoài, không quen thuộc triều chính, trẫm quan tâm hơn chút cũng là lẽ thường thôi.”
Càng nói, giọng ông càng nhỏ dần, bởi chính ông cũng hiểu rõ, những lời này với một người con khác như Thừa Vương chẳng khác nào một sự giễu cợt. Thập hoàng tử là con ông, nhưng Thừa Vương chẳng phải cũng là con sao? Sao lại không thấy ông từng suy nghĩ vì Thừa Vương chút nào?
Thừa Vương nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai:
“Phụ hoàng nói thật buồn cười. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi phong vương, Thập đệ cũng sẽ giống nhi thần, bị đưa về đất phong. Hắn không quen triều chính thì có ảnh hưởng gì? Trừ khi từ đầu phụ hoàng đã không định cho hắn đi đất phong.”
Thừa Vương hiểu rõ, hôm nay hắn đã nói ra những lời này thì nghĩa là đã chính thức xé rách mặt với Sùng Minh Đế. Hắn đâu còn là đứa trẻ ba tuổi, đã sớm không còn sống trong ảo tưởng.
Sinh ra và lớn lên trong hoàng thất, bài học quan trọng nhất hắn học được chính là: muốn có thứ gì, phải tự tay đi tranh, đi giành lấy. Không ai dâng sẵn cho ngươi bất cứ điều gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT