Mạnh Tư Kỳ giả vờ hơi ngạc nhiên. Cô nhớ rằng Lương Vân Phong tốt nghiệp đại học cảnh sát tỉnh, là một sinh viên xuất sắc. Anh ta là người tỉnh lỵ, vừa tốt nghiệp năm ngoái và cùng lứa với cô vào cục cảnh sát.
Nhưng trong trí nhớ của cô, ký ức về ba mươi năm sau còn lưu lại. Khi ấy Lương Vân Phong đã trở thành cục trưởng tỉnh. Tuy nhiên khoảng thời gian rèn luyện ở cục cảnh sát thành phố là một tài sản quý giá cho cả cuộc đời anh ta.
"Không chỉ vậy." Triệu Lôi Đình thần bí nói: “Nghe nói bố anh ta là lãnh đạo cơ quan chính pháp của tỉnh, không nhìn ra nhỉ. Cậu này sau này đúng là tiền đồ rộng mở. Trường học tốt, năng lực giỏi, lại được rèn luyện ở cơ sở cùng đội trưởng Lộ. Mai mốt trở về tỉnh lỵ thì chắc chắn thuận buồm xuôi gió. Anh phải đi làm thân với anh ta thôi.”
Mạnh Tư Kỳ mỉm cười nói: "Triệu Lôi Đình, anh cũng không kém đâu." Cô biết rằng ba mươi năm sau, Triệu Lôi Đình sẽ trở thành cục trưởng của cục cảnh sát thành phố.
"Hehe, em khen anh như vậy, anh cũng thấy hơi ngại đấy." Giọng Triệu Lôi Đình to hơn một chút: “Dù sao thì Lương Vân Phong rèn luyện ở cơ sở được một năm, giờ có thể sắp điều về sở tỉnh rồi.”
“Hy vọng anh ấy sẽ đạt được nhiều thành tựu lớn.”
Triệu Lôi Đình tiếp lời với vẻ chưa thỏa mãn: “Cục trưởng Lưu cũng đã bỏ công suy nghĩ. Vì Lương Vân Phong phải trở về nên cục đã ngay lập tức bổ sung một nhân viên mới cho đội một. Và hôm nay người đó đã nhận nhiệm vụ. Vừa nãy anh nghe La Tiêu Quốc nói đồng nghiệp mới này là từ một đồn cảnh sát nào đó lên. Người này khá thú vị, em biết không? Anh ấy từng ngồi rình suốt bảy ngày bảy đêm bên cạnh một nhà vệ sinh ở nông thôn, một mình chịu mùi hôi suốt bảy ngày bảy đêm để tóm được nghi phạm. Thật đáng nể!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT