“Vết thương lớn như vậy, dán băng cá nhân là được sao?” Giọng Phùng Thiếu Dân lạnh đi, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, thậm chí trông như đang tức giận.
“Không sao đâu, thầy.”
“Vết rách dài bằng ngón tay rồi đấy...” Triệu Lôi Đình nhìn cô đầy thương cảm.
“Cô không biết đau à?” Phùng Thiếu Dân quát lên.
Thực ra Mạnh Tư Kỳ đã cố gắng chịu đựng, nhưng khi Phùng Thiếu Dân bất ngờ quát lớn, cô cảm thấy tủi thân.
“Đi đến trạm y tế sát trùng, ngay lập tức!” Phùng Thiếu Dân ra lệnh.
“Đi thôi, trạm y tế ở ngay thị trấn này mà.” Triệu Lôi Đình giục: “Lên xe đi.”
Lên xe, Phùng Thiếu Dân ngồi ở hàng ghế sau, ngay bên cạnh Mạnh Tư Kỳ. Ông ấy ngồi thẳng, mắt nhìn về phía trước, giọng nghiêm nghị: “Lúc sáng xuất phát, tôi đã nói chưa có lệnh của tôi thì không được hành động tùy tiện.”
Mạnh Tư Kỳ cảm thấy ấm ức, rõ ràng lúc đó cô nhìn thấy nghi phạm, ai còn thời gian để xin lệnh, nếu chậm một chút thì nghi phạm đã chạy thoát rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play