Triệu Lôi Đình liếc bà chủ một cái: “Tôi có hỏi bà chuyện đó không?”
Bà chủ lập tức im lặng.
Mạnh Tư Kỳ nhanh chóng lật sổ ghi chép trên quầy, đột nhiên một cái tên nổi bật đập vào mắt cô.
Tên đó là "Du Thắng Hoa", chỉ khác một chữ so với tên của nạn nhân Du Mỹ Hoa. Điều này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, có thể người này là người thân của Du Mỹ Hoa.
Việc ở khách sạn mà lại thường xuyên gọi điện cho người thân thật sự không hợp lý.
Sau khi hỏi thăm về tình hình buổi chiều hôm đó, bà chủ nhíu mày như đang cố gắng nhớ lại, một lúc sau, bà ta bừng tỉnh: “Có, có một người đàn ông đã gọi điện vào chiều hôm đó, gọi khoảng mười mấy phút, hình như còn cãi nhau.”
Triệu Lôi Đình hỏi: “Bà nhớ mặt người đó chứ? Họ cãi nhau về chuyện gì?”
"Không nhớ rõ, tôi mải xem TV." Lúc này trong phòng nhỏ vẫn phát ra tiếng của bộ phim truyền hình, bà ta nói: “Hình như là một loại phương ngữ, giống như của vùng Dương Tây. Sau khi gọi điện xong, anh ta nhìn vào hóa đơn, còn chửi mấy câu đại khái là chê đắt, đã chê đắt thì đừng gọi nữa...”
Bà chủ lại than phiền thêm vài câu, Triệu Lôi Đình không muốn nghe nữa, nói cảm ơn rồi rời đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play